Nhưng nghĩ kĩ lại thì cô không có lá gan đó.
“Tôi, tôi nói là hôm nay tôi muốn đi thuê phỏng với anh ấy!” Men rượu đã ngấm nên Tiểu Cửu nói chuyện không kiêng dè.
Nhưng Tống Đình ngòi bên đó vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, cậu ta đứng dậy kéo Lý Nham đi rồi ôm chặt eo Tiểu Cửu.
Lý Nham ngã ra đất, Chu Mộng Lan vội chạy ra đỡ.
“Muốn đi đâu với người ta?” Tống Đinh nhìn chằm chằm Tiếu Cửu.
Tiẻu Cửu sợ gì cậu ta, liền lập tức giơ tay rồi nói: ‘Tôi nói là tôi ghét cậu, tôi nói là tôi muốn cùng người ta…”
Câu sau chưa nói vì Tống Đình đã trực tiếp đánh ngất Tiểu Cửu đé cô không có cơ hội nói.
Cậu bế Tiểu Cửu lên và quay đầu nhìn Thất gia: Tôi đưa cậu ắy đi trước. Tôi không động vào cậu ấy đâu.”
Thất gia không ngăn cản Tống Đinh đưa người đi.
Mặc dù Tống Đình nói là không động đến Tiểu Cửu, nhưng làm anh thì thực sự không thể đẻ con bé bị bế đi như vậy.
Thất gia liền cho La Sâm một ánh nhìn.
La Sâm lập tức sắp xếp.
Trải qua sự náo loạn vừa rồi của Tiểu Cửu, hiện trường đã không còn hứng tụ họp nữa, những người ra sàn nhảy cũng quay về.
Mọi người đã uống không ít nên giờ có hơi mệt
Chu Mộng Lan bắt đầu giải tán mọi người.
Phục vụ quán bar vừa thấy bên đây chuẩn bị đi thì lập tức cho người qua.
“Chào quỷ khách, vừa nãy ông Nghiêm đã dặn chủng tôi sắp xếp xe đưa mọi người về.” Người phục vụ nói xong, ai nấy đều lập tức nghĩ đến bạn trai của Tiểu
Trân lúc nãy đến chào hỏi.
Nói chung thì khí chất mạnh mẽ của chú Mộ An An cũng khiến mọi người quên hẳn đi chuyện này.
Mọi người lúc này mới nghĩ đến Tiểu Trân: “Tiểu Trân, nói như vậy thì hôm khác nhất định phải cảm ơn bạn trai cô rồi, tặng nhiều rượu như vậy còn đưa chúng ta về nhà.”
Chu Mộng Lan kéo tay Tiều Trân: “Tiểu Trân, bạn trai cô thật không tệ. Phái yêu thương nhau đấy nhé, có lẽ mấy cô gái ở bệnh viện đều rất ngưỡng mộ cô có bạn trai tốt như vậy.”
Tiểu Trân đâ quên chuyện này, nhưng mọi người lại nhắc đến, còn khen như thế nên cô không thể giáu được nụ cười trên môi.
1
“Không có, anh ấy, anh ấy đặc biệt thích tôi. Tôi cũng hết cách.” Tiểu Trân nói rồi lén nhìn Mộ An An.
Thắt gia vốn không hửng thú với mấy chuyện này.
Chính xác mà nól thi tụ họp như này là một sự sĩ nhục.
Vì vậy lúc này,’Thất gia nắm lấy ‘ cánh tay của Mộ An An.
Mộ An An không vùng vẫy,
Cô không định đến bữa tiệc này, vì Thất gia cứ đi theo mà cô lại nói là đi hẹn hò với người khác, nên chỉ có thể nói dối.
Cô định rời đi ngay khỉ vừa xuất
hiện, ai ngờ…Thất gia lại đi
theo.
Khi Thất gia đẳy cửa bar đi vào, một luồng gió thối ngang qua khiến Mộ An An hơi choáng, bước chân rệu rã.
Tông Chính Ngự ôm lấy cô vào lòng: “Say rồi à?”
“Hình như có chút.” Cô lầm bầm nói một câu, đưa tay xoa đầu.
“Ta đưa cháu về.” Thất gia nói.