“Ta thấy những vết bầm tím trên ngực cháu.” – Người đàn ông vẫn trả lời một cách nghiêm túc như vậy.
Ngón cái chỉ vào vị trí tim của Mộ An An.
Lớp vải của chiếc địu không che được những vết bầm tím trên ngực từ cú đấm của đối thủ ở vòng bạc.
Mộ An An cắn môi, ban đầu cảm thấy đau nhói, hồi hộp và nóng bừng bừng vì sự gần gũi của Thất gia nhưng dần dần lại biến mất.
Vậy nên người đàn ông đó đột nhiên dựa vào bên cạnh cô, nhắc về ‘chị dâu’ mà Tiều Cửu nói, anh không thực sự muốn hỏi mà chỉ là một chủ đề bình thường.
Mục đích là để xác nhận xem ngực của cô có thực sự bị đau hay không.
“Ta phải kiểm tra vết thương ở tim.” – Tống Chính Ngự thấy Mộ An An không nói gì liền thúc giục.
“Không sao.” – Mộ An An thốt lên.
Trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Tông Chính Ngự cau mày, một tay chống trên giường rồi tiến lại gần cô: “Ngoan chút nào?”
Nói xong, anh liền đưa tay vuốt tóc sau đầu của Mộ An An.
Mộ An An có chút ấm ức nhìn Tông Chính Ngự.
Mở miệng nhưng không nói nên lời.
Lúc này, người đàn ông đang dựa vào cô liền đứng dậy và bước ra khỏi giường.
“Còn cần bao lảu nữa?” – Anh cau mày nói, nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An vừa nhìn là biết Thất gia đang đeo một chiếc bluetooth nhỏ.
Người giao tiếp là Tống Đình?
Tống Đình bên đó không biết nói gì, Tông Chính Ngự nghi ngờ rồi nói: “Cậu chỉ có 10 phút.”
Nói xong, Thắt gia đối mặt với Mộ An An: “Cởi quần áo ra trước đi.”
“Là bên Tống Đình phải không?” – Mộ An An hỏi.
“ừ.”
“Tống Đình nói gì vậy?”
“Cằn thời gian để phá giải chiếc vòng tay.” -Thất gia thành thật trả lời.
Người của La Sâm đã bao vây xung quanh. Một người ở đây cũng đừng hòng chạy.
Vốn Tông Chính Ngự muốn lật tung chỗ này lên, chỉ muốn đưa đứa trẻ này về nhà. Nhưng trên người đứa trẻ này có vô số thương tích, anh cần tính cho rõ ràng.
ỏ’ đây! Mỗi một người ở đây! Người đứng sau chỗ này! Mỗi một người đều phải trả giá cho sự ấm ức và từng vết thương trên người cô ấy. Một tên cũng chạy không thoát! Nhưng trước khi hành động thì nhất định phải xử lý xong những thứ trên người cô ấy.
Biết rằng đứa trẻ này đã chịu ấm ức vậy nên Thất gia không để lộ tính hung bạo của mình trước mặt đứa trẻ đó mà che giấu rất tốt. Đối mặt với cô ấy chỉ có sự dỗ dành ấm áp, dịu dàng: ‘Ta thấy vết thương trên ngực cháu rồi, không cần xấu hổ cũng không cần sợ, biết không?”
Mộ An An cắn môi, cúi đầu nhin chiếc băng gạc.
Cô không mặc cái gì bên trong cả, vừa cởi xuống là khoả thân hết. Mộ An An không muốn cởi, không chỉ vì ngại cũng chẳng phải vì sao cả. Là vì Thất gia không có chút ỷ nghĩ gì, luôn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh, điều đó vô cùng kích động đến cô.
Trước kia, Thất gia thành thật vớỉ cô là anh đã có một số phản ứng thể xác với cỏ, mặc dù Mộ An An rất giận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy được an ủi.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này nghiêm túc như vậy khiến cho cô rất bức bối.
Bản thản bảy giờ không có chút quyến rũ nào sao?
Đến cả khi cải quần áo cũng không thể khơi dậy những ý nghĩ điên cuồng của người đàn ông này ư?
HAn An?”