hỏi lại lần nữa.
Mộ An An cắn mạnh đầu lưỡi, vị tanh và ngọt hoà tan trong miệng.
Nỗi đau đớn nảy khiến Mộ An An tỉnh táo lại.
Cô giữ bình tĩnh, kiềm chế sự hoảng loạn và lo lắng.
Mộ An An nói: “Tôi vừa xuống xe mới nhặn ra quên đem theo thứ gì đó.”
“Thử gì?” Quách Ái Hoa hỏi.
“Không phải đồ quan trọng, không có gì. Bác sĩ Quách, chúng ta vào thôi.” Mộ An An nói.
Bác sĩ Quách Ái Hoa không đáp lại, chỉ nhìn Mộ An An từ trên xuống dưới.
Vừa rồi xuống xe và thấy cỏ hốt hoảng đừng trước cổng, nhưng bây giờ lại tỏ ra bộ dạng lạnh lùng như vậy, không khác mọi hôm là bao.
Bác sĩ Quách Ái Hoa còn nghĩ mình vừa nhìn nhầm.
“Nếu có gì thì cứ xin nghỉ đi.” Bác sĩ Quách Ái Hoa nói rồi đi vào bệnh viện.
Mộ An An đi theo bên cạnh: “Tôi không sao.”
Trước khi bác sĩ Quách lên tiếng, Mộ An An nói tiếp: “Tôi biết ở khoa cắp cứu phải duy trì tinh thần tỉnh táo 100%. Bác sĩ Quách có thể yên tâm, tôi muốn trở thành một bác sĩ giỏi nên tôi sẽ không cố chấp và không để bản thân có sai sót.”
Mộ An An khẳng định chắc nịch.
Quách Ái Hoa dừng lại và liếc nhìn cô rồi đi vào khoa cấp cứu.
Mộ An An điều chỉnh tâm trạng và giao ca vói người khác.
Hom nay, khoa cấp cứu vô cùng bận rộn.
Đồng thời, Mộ An An cũng phát hiện ra khoa cấp cứu đã đổi một số người.
Trong lúc làm việc, cô luôn đợi phản hồi của La Sâm. Có thời gian rảnh liền xem điện thoại.
Đáng tiếc mãi cho đến giờ nghĩ trưa, La Sâm vẫn không gọi đến.
Đa số nhân viên y tể đều đả đi ăn cơm hoặc nghỉ ngơi, chỉ có Mộ An An ngồi trên bảng ghế dài ò’ hành lang nhìn điện thoại.
tường.
Điện thoại reo lên thì liền mở ra. Là tin nhắn của Tiều Cửu, Mộ An An có chút thắt vọng.
Tiểu Cửu: Chị An, tối nay khi nào chị về?
Mộ An An nhìn biệt danh của Tiểu Cửu đến ngẩn ngơ.
Cô không đặt biệt danh cho Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cũng thường xuyên đổi biệt danh.
Mỗi lần đối đều rất kỳ lạ, nhưng đây là lằn đầu tiên đổi nghiêm túc.
An: Tan làm thì về. Có thể đi chỗ khác.
Tiểu Cửu: Có chuyện gì sao? Có thể tan làm rồi về khách sạn một chút được không?
Mộ An An nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, cảm thấy Tiểu Cửu có chuyện.
Nhưng khi cô định hỏi thì điện thoại reo lên, là La Sâm gọi.
Mộ An An ngay lập tức bắt máy.
La Sâm: “Cô An An, tình trạng cùa Thất gia đã ổn định rồi.”
Mộ An An thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu này.
Cô nói: “Hai người đi đâu vậy, về Ngự Viên Loan à?”
La Sâm: “Ở một biệt thự dưới tẽn của Thất
gia.”
“Bây giờ chú ấy vẫn ổn chứ?” Tay phải Mộ An An cầm điện thoại, tay trái đặt lên đùi và J níu lảy áo blouse tráng.
“Tôi đang hỏi trong thời gian phát bệnh, chú ấy có tự làm mình bị thương không? Làm thế nào mà chú ấy ổn định được?”