Sau lưng cô ta, xung quanh đều là những ngọn lửa như nuốt người.
Mà cô ta không bận tâm đến, như thể cô ấy muốn cùng với trận lửa, với toà nhà và với những không tháo chạy được ra khỏi toà nhà cùng nhau chết.
Là cái kiểu mang theo sự điên rồ!
Cố Thư Khanh nhìn toà nhà bị nhấn chìm trong biển lửa, cơ thể phát lạnh run rẩy hết lên.
Anh ta run rẩy móc điện thoại ra.
Kết quả vì quá căng thẳng mà mất mấy lần mới moi ra được chiếc điện thoại.
“A Nhất, An, tiểu thư An An đang ở đâu?”
Anh ta cứng đờ hỏi.
Tông Chính Ngự đứng kế bên liếc nhìn anh ta.
Mà khi bác sĩ cố hỏi xong câu ấy, khuôn mặt lập tức đen như tro, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay rơi thẳng xuống đất!
Tông Chính Ngự thẳng thừng tóm lấy cổ tay bác sĩ cố, dùng lực một phát kéo anh ta đối diện với mình, “Chuyện gì ?”
Bác sĩ Cố định thần lại, nhìn Thất gia, mếp máy môi.
Mới đầu bác sĩ Cố không nói ra hơi, mắc kẹt vài giây mới nói được một câu: “Tiểu, tiểu thư đang ở trong đám cháy.”
Đồng tử Tông Chính Ngự ngay lập tức giãn to, chạy về phía màn hình tivi.
Trận hoả hoạn đó giống như muốn ăn người, chúng không ngừng cắn nuốt Giang Đo Hội.
Mặc dù lính cứu hảo đã đến và cực lực chữa cháy, nhưng cũng không đuổi kịp sự điên cuồng của đám cháy.
Người phụ nữ vừa nãy còn kêu gào, bây giờ đã bị đám lửa nuốt chửng.
Tông Chính Ngự không nói gì, đẩy bác sĩ Cố đi, xông ra ngoài.
La Sâm vừa xuống xe, Tông Chính Ngự liền đẩy người ta ra giằng lấy chìa khoá.
Lúc bác sĩ Cố đuổi đến, Tông Chính Ngự ra lệnh: “Lên xe!”
Bác sĩ Cố không kịp suy xét, lập tức ngồi lên ghế phụ bên cạnh, vừa đeo đai an toàn, Tông Chính Ngự đã nhấn ga phóng xe ra ngoài.
La Sâm thấy chiếc xe phóng đi, anh ta lập tức làm một cử chỉ ra lệnh.
Qua vài phút, cánh cổng sắc của Ngự Viên Loan mở ra, mười mấy chiếc xe đồng loạt phóng ra ngoài theo hướng xe của Tông Chính Ngự.
Lúc này trong xe Thất gia.
Bác sĩ Cố dùng cách đơn giản nhất đem chuyện của Mộ An An báo cáo cho Tông Chính Ngự.
Từ chuyện bài đăng đến chuyện hôm nay
Mộ An An hẹn Trần Hoa, đi chỉnh Giang Cầm đều thẳng thắn nói ra hết.
Lúc bác sĩ Cố báo cáo, anh ta thầm liếc nhìn biểu cảm của Tông Chính Ngự mấy lần.
Trên mặt Thất gia không có biểu cảm gì, chỉ là chiếc cằm của bạnh ra, tốc độ xe không ngừng tăng cao.
Từ bên ngoài nhìn vào, bác sĩ cố đúng là không nhìn được cảm xúc gì từ người đàn ông này.
Nhưng anh rõ ràng là cảm nhận được tốc độ xe ngày càng nhanh, thậm chí anh có một loại cảm giác nếu như mình không nắm chặt đai an toàn, thì sẽ bị thổi bay ra ngoài mất.
Mà khí tức của vị gia bên cạnh càng ngày càng đè nén, càng ngày càng sắc bén!
Anh cảm nhận được sát khí của người đàn ông bên cạnh!
Xe một mực phóng đến đám đông bên ngoài Giang Đô Hội, Tông Chính Ngự
mạnh mẽ đạp phanh, chiếc xe trượt dài trên đường tạo nên một vết hằn dưới đất.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Bác sĩ Cố ngồi trên ghế lái phụ cơ thể bị mất khống chế nghiêng về phía trước, bị đai an toàn giật mạnh ra sau và đập lưng vào ghế khiến anh ho sù sụ.
Tông Chính Ngự xuống xe, đóng sầm cửa lại.