Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An và không quan tâm.
Lúc này, đầu bếp đẩy xe đồ àn ra, đứng kế bên hai người và biểu diễn kỹ thuật nấu ản với món sườn bò hoả diêm.
Vốn dĩ cố ngồi đối diện với Thất gia, bây giờ lén nhích ghế qua bên cạnh Thất gia và níu tay áo của Thất gia: “Chú Ngự.”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào tiết mục biểu diễn của đầu bếp.
Khi Mộ An An muốn nhích thêm lần nữa, Thất gia đã buông tay ra và quay đầu nói: “Tập trung xem biểu diễn đi.”
Mộ An An vốn không hề tập trung xem biểu diễn, cô lại lén níu áo Thất gia và nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh.
Miệng nờ nụ cười tươi rói, nhưng người đàn ông bên cạnh lại chỉ xem biểu diễn mà không quay đầu lại.
“Thất gia?” Mộ An An gọi.
Mộ An An gọi tiếp: “Thất gia.”
“Chú Ngự?”
“Chú tốt bụng…”
“Chú bảy….”
“Thất gia, chú quan tâm cháu chút được không? Chú quay đầu nhìn cháu đi, cháu thêm điểm cho chú được không?” Giọng nói của đứa trẻ bắt đầu ủy khuất.
“Cộng thêm cho chú điểm nhé?”
“Hai điềm?”
“Không thể hơn hai điểm nữa đâu….”
“Được.” Mộ An An vừa dứt lòi, người đàn ỏng liền quay đầu nhìn cô và dứt khoát trả lời.
Anh nhắc nhở cô phái ghi chú vào một cuổn sổ tay: “Giờ còn -5 điểm.”
Mộ An An mới biết là anh không phải giận mình, mà chỉ trọc ghẹo thôi.
“Thất gia, tiểu thư An An, sườn bò của hai vị đã xong.”
Mặc dù bị phớt lờ nhưng đầu bếp vẫn rất cố gắng làm cho xong món sườn bò hoả diêm.
Khi sườn bò được đặt lên dĩa, trên đó vẫn còn một ngọn lửa cháy yếu ớt.
Khi đầu bếp rót nước vào, ngọn lửa được dập tắt và đây là món sườn bò ngon nhất của Tây ban Nha.
Hương thơm lan toả, thật sự rất thơm.
Không những là mùi thơm của sườn bò, mả còn có mùi của rượu vang.
Mộ An An bận rộn cả buồi sáng, khi ngửi được mùi thơm của sườn bò mới có cám giác đói.
Mộ An An cầm dao nĩa và cắt sườn bò, thịt bò mềm dẻo.
Khi đưa vào miệng, mùi thom của thịt bò hoà quyện với mùi rượu vang tạo ra sự bùng nổ vị giác.
Mộ An An gật đầu lia lịa: “Ngon quá.”
Cô cúi đầu cắt một miếng nhỏ rồi đưa lẽn miệng Thất gia: “Thất gia, ăn thử đi, ngon lắm.”
Tông Chính Ngự nhìn cô, há miệng ản miếng thịt cô đút.
Mộ An An cúi đầu cắt thịt bò.
Tông Chính Ngự thấy cồ như vậy, khoẻ
miệng chợt cong lên.
“Ăn từ từ thôi.” Anh xoa đầu Mộ An An.
Lúc này, điện thoại của Tông Chính Ngự reo lên.
Mộ An An tiếp tục đưa một miếng thịt cho anh.
Tông Chính Ngự ăn: “Cháu àn trước đi, ta nghe điện thoại.”
Mộ An An gật đầu.
Tông Chính Ngự bước qua một bẽn và bắt máy: “Nói.”
Đầu dảy bên kia đang báo cáo công việc.
Tông Chính Ngự vừa nghe vừa quay đầu nhìn Mộ An An đang cúi đầu cắt thịt bò.
Trùng hợp lả khi Mộ An An ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Thất gia.
Khoé miệng Tông Chính Ngự khẽ nhếch lên.
Chỉ là khi quay đầu nghe người trong điện thoại báo cáo lại tắt hẳn nụ cười: “Huỳ bỏ tiệc rượu tối nay.”
‘Được, không thành vấn đề.”
Tông Chính Ngự cúp máy, lúc quay về chỗ ngồi thì Mộ An An đã ăn gần xong.
Anh đưa dĩa thịt bò của mình qua cho Mộ An An.
Mộ An An nghiêng đầu: “Chú ăn không?”
“Ăn.” Thất gia trả lời.
Mộ An An không hiểu.
Thất gia ra hiệu ánh mắt bảo Mộ An An ăn tiếp, chỉ là ánh mắt lại tập trung vào đôi mỏi của cô.
Mộ An An có thể hiểu được ý của anh nên mặt bắt đầu ửng đò. cô cúi đầu và tiếp tục cắt thịt.
Cô đưa miếng đầu tiên cho Thất gia.