Nói thật thì mỗi lần Mộ An An nhìn thấy đều buồn nôn.
Đáng ghét chết đi được.
Trong lòng có vô số ác niệm, muốn cầm gậy đập thẳng vào đầu Giang Trấn.
Đập thành nhiều mảnh để từ nay trở đi khỏi phải thấy nữa.
Nhưng người này vẫn còn giá trị lợi dụng nên Mộ An An vẫn còn lý trí, đóng vai một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời: “Dạ được, tụi con bây giờ có thể đi rồi.”
“Vừa nãy là tiếng gì vậy?” – Tiểu Cửu hỏi.
Giang Trấn trả lời: “Chắc là bên buổi lửa trại thôi, không có gì cả.”
Nói xong, Giang Trấn nhìn Mộ An An khoác lên người chiếc áo rồi nhắc một câu: “An An, đợi lát nữa thì không cần mặc áo khoác đâu, bên đó nóng lắm.”
Lời này y hệt Mộ Tài Tiệp.
Nhưng Mộ An An chỉ cười, không nói gì cả, cũng không có ý muốn cởi áo khoác ra.
Tiểu Cửu vịn vào bàn đứng dậy.
Cô vừa mới thay đồ xong.
“Đi thôi.” – Mộ An An nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu gật đầu, nhìn Hoắc Hiển còn đang ngồi đó: “Đi thôi, đồ tra nam kém chất lượng”
Biệt danh mới là tra nam kém chất lượng: ??
Bạn nhỏ à, là ai cho em can đảm để phán xét một người vậy hả?
Mộ An An chống nạng đi về phía
Giang Trấn, Tiểu Cửu đi gần Hoắc Hiển nói một câu: “Vừa nãy tôi suýt chút cho rằng anh và chị dâu có quá khứ gì đó mà không thể cho ai biết.”
Hoắc Hiển ngừng lại.
Ngẩng đầu nhìn Mộ An An đang chống nạng ở phía trước.
Mặc dù đi chậm, nhưng cũng không chấp nhận Giang Trấn dìu.
Hắn và cô ấy có chuyện gì đó mà không để người khác biết sao?
Có chứ.
Cô ấy là tiểu tiên nữ của hắn, rất thích rất thích luôn.
Rất tiếc hắn ta chỉ có thể dùng thái độ không nghiêm túc để che giấu, dùng thân phận bạn bè để âm thầm yêu thích thôi.
Hắn còn phải giấu cho kỹ, không thể lộ ra chút sơ hở.
Nếu không đến cả tư cách làm bạn cũng không có.
Hắn rất thích tiểu tiên nữ, tính tình cương quyết, không thích chơi đùa qua loa, đối với tình cảm lại một lòng trung thành.
Trong lòng có những ý nghĩ này nhưng khi đối mặt với Tiểu Cửu, Hoắc Hiển lại đơ người ra: “Chị dâu? Em là cái gì của Thất gia?”
“Anh kệ tôi đi, đồ tra nam dỏm.” -Tiểu Cửu từ chối trả lời.
Hoắc Hiển cũng không quan tâm.
Buổi lửa trại sẽ được tổ chức ờ bãi đất trống sau núi, ở giữa sẽ để đống lửa lớn, một người dìu Mộ An An qua một bên, kéo Mộ An An vào vòng tròn chơi chung.
Một cô gái nói: “Bây giờ chúng ta đang chơi trò chơi, người thua sẽ
bị phạt, chẳng qua chị bị thương rồi nên chúng tôi sẽ bảo vệ chị.”