“ổng (ới rối.” – Thát gla trả lời
Vứa rối Cố Thư Khanh cổ nỏi, vậy nên Mộ An An cũng không mắy ngạc nhlén.
Thát gia nổi thôm một càu: “Ỳ ông là đé Tiều Cửu ờ lại cùng ông ấy rởỉ đi.
“Cố Thư Khanh có nói với cháu, ồng đển
rồi…nói là đặc biệt đến thám chúT Mộ
An An ngẳng đẩu hỏi.
Ông Tông Chính, chỉ nghe thấy tẻn thôi là đà không an lòng rồi.
“ừ, một mặt.” Tông Chính Ngự điềm tĩnh nói.
Mộ An An càng thẳng. Rõ ràng là khi nhắc đến ông sắp tới, cáng thẳng chết đi được.
Thất gia nói: “Đến khi đó chảu đến Lan Cảnh ở vài ngày trước nhé.”
Thất gia vừa nói xong, tim Mộ An An đột nhiên đập ‘bịch bịch’: “Qua bên Lan Cảnh sao?”
Lan Cảnh xa biệt thự chính, nó gần vởibịệt thự nhỏ chỗ Tiểu Cửu đang sống.
Nếu không phải cố ý qua đỏ thl vốn sé khố gặp mât.
Ông đén Giang Thành sổng ở Ngự Vtôn Loan, nhất định phải ở trong biệt thự vì dẻ tránh gặp mặt, vậy nôn cô ấy tạm thời chuyền dển chỗ khác.
Nhận ra điều này, tim của Mộ An An đột nhiên chùn xuống một chút.
Như rai xuống biển, vừa lạnh vừa sâu. Thì
ra….cô vẫn là không đủ tư cách. Không
đủ tư cách đứng bên cạnh anh ấy và cũng không đủ tư cách gặp người quan trọng nhát của anh.
“Sao thế?” Thất gia thấy Mộ An An im lặng liền hỏi.
Mộ An An lắc đầu, nở nụ cười tươi rói:
“Vốn dĩ cháu còn muốn nói làm sao đây, ông của nhả Tông Chính sắp đến rồi, cháu phải làm sao dây…”
Không có thân phận gi, không danh không phận thi làm sao gặp?
“Giờ thì tốt rồi, đều đã sắp xếp xong rồi.” ^ Mộ An An vừa nói vừa nờ nụ cười tươi trên
môi.
Nhưng Thái go Ihốy nụ cưủrt <36 cúa cô rỗ ràng lỏ mièn cưởng, llốn biẻt ngay cỏ vản đè.
“Nhốc con, cháu muốn gặp ông à? Nếu
cháu muốn thì ta sẽ sảp xép.” Thẳt gla
hỏi.
“Cháu không muốn. Cháu mởi lả không muốn gặp vì rát sợ.” Mộ An An vừa cưởi vừa nỏi.
Mộ An An vừa nói vừa rời khỏi vòng tay cùa Thắt gia, bò về phía giường.
Lúc nằm xuống không chủ ý nên dụng phải vết thương, nhưng Mộ An An một chút cũng không biểu hiện ra, miễn cưỡng chịu đựng.
Cằm íấy mền đắp lên người rồi nhắm mắt: “Thất gia, cháu mệt quá, cháu muốn ngù.”
Mộ An An nhắm mắt vì sợ bản thân sẽ lộ ra sơ hở, sợ là bản thân để ý và rất tự ti.
Vỉ không danh không phận, nhất là câu nói của Thất gia ‘Nêu cháu muốn gặp thì ta sẽ sắp xếp…..”
Câu này rất đau lòng.
Như Mộ An An cầu xin để được gặp, nhưng anh ấy chảng qua vì yêu chiều cô quen rồi nên mởi đồng ý.
Việc này khiến Mộ An An thấy có chút…
Lúng lúng.
Mộ An An nhám mết lại. đỏ là đièu duy nhát cỏ nghĩ minh có thể giữ được chut tôn nghiêm vá thẻ diện.
Cô cảm thấy Thắt gia dưởng như đang thò dài, sau đỏ giúp cô kéo mền lại và rời đi.
Mộ An An không dừng lại cho đén khi cố tiếng đóng cừa, sau đỏ đôi mi run rẩy và từ từ mở mắt ra.
Căn phòng trống trơn, lúc nãy tiếng Tiếu Cửu vẫn còn văng vẳng như thề cô ấy bị đột ngột đưa đi.
Mộ An An nhìn lên trần nhà, tất cả những lời nổi trong đằu cô về việc Thất gia để cô chuyển đến một nơi khác và tránh gặp mặt ông.
>ó là ngưởi mà Thất gia kinh trọng nhất.
hi Thất gia 10 tuổi, có một việc ngoài ý luôn xảy ra là ba mẹ đều qua đời.
Từ đó về sau, Thất gia được nuôi lởn bèn cạnh ông.
Gia tộc Tông Chính là một nơi hỗn loạn,