Anh ấy có một chiến trường đầy xác chết, người đàn ông đó là người chiến thắng còn
hắn….là sự tồn tại để đấu tranh và cuối
cùng đã bị bắt.
“Nói với cậu một chuyện. Cả đời Tông Chính Ngự này trước giờ chưa từng bị người khác uy hiếp. Các người rất giỏi, là người đầu tiên.” – Thất gia đột nhiên nói.
Giang Phong sợ hãi khi nhìn thấy người đàn ông này. Hắn muốn bỏ trốn nhưng tay của người đàn ông này đã giam cầm hắn.
Đừng nói đến ià Giang Phong sợ hãi, đến Mộ An An cũng là lần đầu nhln thấy Thất gia như vậy, cảm thấy rất xa lạ.
Khi Thất gia phát điên lên vì chứng đau đầu này, Mộ An An cũng không cảm thấy sợ đến vậy.
Như thể người đàn ông này là một ác quỷ từ vực thẳm, đến gần thì chỉ có chết!
Lúc này, Mộ An An cảm thấy tay áo của mình bị kéo xuống.
Mộ An An quay đầu, Tiểu Cửu không biết từ lúc nào mà lén lén lút lút đi qua, nhỏ tiếng nói: “Chị An, đày là lần đầu em nhìn thấy Thất ca của em như vậy đó, em hơi
sự….” – Tiểu Cửu nói đến mức run lẩy
bẩy.
Lẻn nhìn Tông Chính Ngự một cái thì trong chốc lát liền nấp sau Mộ An An, thực sự rất đáng sợ: “Chị xem người đó muốn tè dầm
luôn rồi, em cũng muốn…” – Tiểu Cửu
chỉ cái quần ướt sũng của Giang Phong.
Hắn run rẩy, đến gần nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mặt, ngược lại không dám hó hé.
Nhưng người dàn ông trước mặt lại nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Nhà họ Giang mấy người hình như không chịu nghiêm túc hiểu chuyện nhỉ.”
Sau cảu nói đỏ của Tông Chính Ngự, cả biểu cảm của anh cũng trầm xuống một chút, vốn đang nắm lấy cổ của Giang
Phong lại dùng sức thêm: “Đứa trẻ nhà tôi ngay cả khi bị thương lúc huấn luyện cũng khiến tôi đau lòng, làm gì đến lượt các người bắt nạt?”
Nói xong, Tông Chính Ngự liền vứt Giang Phong qua một bên, đập mạnh một phát vào tường khiến âm thanh va phải vang lên rất lớn.
Mộ An An nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Tiểu Cửu nói sợ anh, Giang Phong cũng sợ anh.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy người đàn ồng này rất đáng sợ, nhưng chỉ có cô nhìn người đàn ông này với ánh mắt đầy hảo quang.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động.
Tông Chính Ngự quay người, cầm lấy khăn giấy khử trùng cẩn thận lau tay, sau đó ném sang một bên rồi xoay người ngồi xuống kế bên Mộ An An.
Tư thế của một nhà vua.
Bên ngoài náo động hẳn lên, sau đó có một nhóm người xông vào.
Tông Chính Ngự không lạ gì với Hoắc Phong!
Hoắc Phong cùng một nhỏm người xông vào, thấy cảnh tượng như vậy liền chết lặng, có người còn ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Tông Chính Ngự ngẩng đầu lên nhìn Mộ An An với vẻ mặt điềm tĩnh, anh đưa tay về phía cô: “Nhóc con, lại đây.”
Mộ An An ngoan ngoãn bước tới.
Tông Chính Ngự trực tiếp ôm lẩy Mộ An An ngồi lên đùi, tay anh chạm đến eo của cô từ phía sau.
“vẫn còn ấm ức à?” – Anh trầm giọng hỏi. Mộ An An nhìn người đàn ông rồi lắc đầu. Hoắc Phong phản ứng lại, vội vàng bước
tởi nói: ‘Thất, Thất gia sao lại ở đây? Lại còn có tiểu thư An An nữa, sao cô lại ờ
đây….” – Những lời nói của Hoắc Phong
phóng đại và kinh ngạc.