Tông Chính Ngự nhấc Tiểu Cửu ra bằng một tay.
Tiểu Cửu ngồi thẳng xuống đất ôm lấy chân Thát gia.
“Anh à, chị An nói rồi, bên Đình Đình chưa giải quyết xong thì anh không thể ra ngoài. Cho dù em không biết tình hình bên Đình Đinh ra sao, nhưng những gi chị An nói đều đúng hết. Càng huống hồ khi anh vừa ra ngoải, bên Giang Phong sẽ ấn nút, chân tay chị An sẽ bị cắt đứt ngay.” – Những lời Tiểu Cửu nói đã thành công giữ chân được Tống Chính Ngự.
Anh nhấn vào tai nghe bluetooth: “Còn cần bao lâu nữa?”
Giọng nói kìm nén đến cực điểm.
“Vài phút nữa.” – Bên Tổng Đình trả lời rất đơn giản.
Tông Chính Ngự ngước mắt lên, nhìn kỹ hoàn cảnh bên ngoài qua khe cửa đóng kín trước mặt.
“Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác uy hiếp.” – Khi Thắt gia nói ra câu này, Tiểu Cửu lập tức ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy Thất gia đáng sợ hơn binh thường.
Tiểu Cửu không rõ là rốt cuộc Thát ca đang nói với cô hay đang nói với Đình Đình.
Cho dù là vậy thi Tiểu Cửu vẫn nhớ lời cãn dặn của chị An.
Trước khi chiếc vòng tay dưực phá giải thì nhất định không thể để Thất ca ra ngoài!
Sau khi Tiểu Cửu vào nhà vệ sinh, Giang Phong đột nhiên ngưng ấn nút chiếc vòng của Mộ An An.
Hắn đứng bên ngoài dựa vào tường, cười một cách ngạo nghễ, giũ chiếc cúc áo trong tay.
Cử chỉ đó tương đương với việc Mộ An An đã nắm được dây cứu sinh và khiến cô không thể nào phản kháng lại được.
“Quỳ xuống đây thì thiệt thòi cho cô quá.” -Quách Nguyệt Hoa nói rồi nhìn Giang Phong.
Giang Phong nhún vai và vỗ tay, sau đó có tầm hai ba người đàn ông đi vào.
Trong tay họ cầm một chiếc đĩa.
Chiếc dĩa đầu tiên là một cái dùi cui điện, chiếc thứ hai là một chiếc roi vả chiếc thứ ba là một con dao gãm.
Mộ An An nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, Quách Nguyệt Hoa đi đến đóng
cửa.
Quách Nguyệt Hoa vừa đóng cửa, Giang Cầm liền co rúm người lại, không rời khỏi bà ta một lúc nào.
“Sao, học thời cổ đại muốn xử tử tôi à?” -Mộ An An bình tĩnh.
Quách Nguyệt Hoa không trả lời mà chỉ bước đến ba chiếc đĩa: “Biết tại sao tôi đóng cửa để con traỉ tôi ờ ngoài không?”
“Tôi không có hứng muốn biết.”
“Vì cảnh tượng tiếp theo sẽ làm dơ mắt con trai tôi.”- Quách Nguyệt Hoa hoàn toàn không quan tâm đến Mộ An An nói gì, cằm roi qua và đánh thẳng vào người Mộ An An nhưng cô đã né kịp.
Quách Nguyệt Hoa hét lên: “Giang Phong!”
Vừa hét lên, Mộ An An liền cảm thấy vòng tay trên người mình bị siết lại, da thịt lại bị cắt ra như một con dao cứa vào một chỗ đến hai lần.
Mộ An An chịu đựng nỗi đau xác thịt này.
Quách Nguyệt Hoa cười hả hê, cười đến điên cuồng.
Quách Nguyệt Hoa quay đầu lại nói với Giang cầm: “Tiểu cầm con xem, con tiện nhản này vĩnh viễn không thể thắng con, hôm nay cồ ta sẽ phải trả giá cho những sỉ nhục mà con đã trải qua. Cô ta không thề thắng con, cả đời này cũng không thẻ! Giống như năm đó, mẹ của cô ta đã thua dưới tay mẹ!”
Quách Nguyệt Hoa quay đầu lại nhìn thẳng vào Mộ An An: “Xuất thán cao quý, gia cảnh lại tốt thì có thể làm sao? Giống như Mộ Thanh năm đó, tự cho mình cao quý rồi sau cùng có kết cục thế nào? Còn cô nói gì mả có Thất gia bảo vệ, kết quả thì sao? Thắt gia của Ngự Viên Loan bảy giờ cửu nổi cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô giống với mẹ cô y hệt, đều đáng bị tôi giẫm đạp lên, các người đáng đời, các người không có tư cách! Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới mãi mãi có tư cách cao quý!” – Quách Nguyệt Hoa nói một tràn, sau đó vung roi vào người Mộ An An.