Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.
…
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông
Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.
Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.
"Em dậy rồi à?" Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.
"Hoàn Hoàn?" Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này."
Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.
Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?
Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!
Đáng tiếc...
"Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó." Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?"
Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên làm sao từ chối nên nói một câu: “Em muốn về nhà."
Vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh biến mất một nửa, không cho phép từ chối mà nói: “Ăn cơm trước, cơm xong anh có việc muốn nói với em."
Nói xong anh quay người rời khỏi phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy xuống giường, lúc này phần bụng mơ hồ truyền đến cảm giác nhói nhói, cô liếc nhìn ra ngoài cửa rồi bước vào phòng tắm.
Cô vén áo lên thì nhìn thấy trên phần bụng trắng nõn của mình đỏ bừng lên, trên đó còn có hai vết trầy như dấu móng tay để lại.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy một luồng khí lành từ tứ chi tràn ra toàn thân làm cô rùng mình.
Khi cô ngủ, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?
Không, phải nói là hôn mê!
Hôm nay cô ngửi được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người Đường Nguyên Minh, cô không phòng bị, xem ra là mùi đó làm cô hôn mê.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, ngẩng đầu đã nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa mặt vỡ nát, trên đó còn dính máu.
Cảnh tượng trước mặt làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.
Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Hoàn Hoàn?"
Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh nên lập tức tiến lên khóa cửa lại: “Anh chờ một chút, em muốn đi vệ sinh."
Nhưng Đường Nguyên Minh không hề rời đi, anh biết cô đã trông thấy vết máu trên bồn rửa mặt: “Hoàn Hoàn, em ra đây đi, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nhưng với vết thương trên bụng, thử hỏi làm sao Thịnh Hoàn Hoàn tin anh được nữa?
Đường Nguyên Minh không nghe tiếng đáp lại nên dựa vào cửa trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh biết em mang thai, thật xin lỗi, anh không khống chế được tâm tình của mình."
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy: “Anh muốn giết nó?"
"Ừ, anh thật sự muốn giết nó."
Đường Nguyên Minh cũng không gạt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đã mời luôn bác sĩ rồi, chỉ đợi làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói sức khoẻ em không tốt, sau khi phẫu thuật rất có thể sẽ mất đi khả năng sinh con..."
Nghe Đường Nguyên Minh nói vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đường Nguyên Minh như vậy khiến Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật xa lạ.
Anh không phải anh Minh của cô, anh Minh sẽ không đối xử với cô như vậy, anh Minh không nỡ tàn nhẫn như thế với cô.
"Cho nên anh đã để nó lại." Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Hoàn Hoàn, anh chỉ không muốn đứa bé này sinh ra thôi, chưa từng nghĩ đến làm tổn thương em."
Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Anh Minh, vì sao anh lại biến thành như vậy? Chỉ vì tôi mang thai con của Lăng Tiêu nên anh không nói một câu đã muốn giết con tôi sao?"
Cô không dám tưởng tượng nếu bác sĩ nói có thể phẫu thuật thì bây giờ có phải cô đã hư thai rồi không?
Từ lúc nào mà anh Minh trở nên đáng sợ như vậy?
Câu '‘on của Lăng Tiêu' làm sắc mặt Đường Nguyên Minh trầm xuống, sau đó anh nói ra một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn như sấm sét giữa trời quang: “Hoàn Hoàn, đứa bé này không phải của Lăng Tiêu."