Nhớ tới những lời này của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật buồn cười, nếu đã quyết định ly hôn thì còn chỏ mũi vào chuyện của cô, hạn chế tự do của cô làm gì?
Là sợ cô cắm sừng lên đầu hắn sao?
Với tình trạng hiện tại của Mộ Tư, hắn thật sự là lo sợ không đâu. Huống chỉ người không có tư cách hỏi đến chuyện Mộ Tư nằm viện nhất chính là hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn gom đồ xong thì mua bó hoa dưới lầu rồi trực tiếp đến bệnh viện.
Lúc đi đến bệnh viện, Mộ Tư đang quàng đôi tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô: “Anh biết là em sẽ qua vào lúc này mà.”
Trên thực tế anh ta đã đợi một ngày.
Hứa Trữ Viễn không vạch trần, chỉ thức thời đứng lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc, sắp nghẹn chết rồi.”
“Hút ít một chút.” Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Cai được thì cai đi.”
Trước khi đi vào, cô nghe thấy Hứa Trữ Viễn ho rất lớn.
Hứa Trữ Viễn ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Không cai được, nghiện rồi.”
Mộ Tư thấy cả Hứa Trữ Viễn mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng quan tâm như thế, đối xử svới mình lại không lạnh không nhạt thì không khỏi hơi ganh ty: “Em quan tâm cậu ta còn hơn anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cưò ó là đương nhiên, dù sao cũng gọi tôi là chị dâu mấy năm.”
Tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm đi, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi thì cô đã thành vợ của anh rồi.
Mỗi khi nghĩ đến này, Mộ Tư vừa tự trách lại hối hận, thậm chí nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước anh không tuyệt tình như vậy thì có phải cô sẽ không gả cho. Lăng Tiêu không.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tư thì biết anh nhớ tới chuyện trước kia, cô nhìn phòng bệnh rồi hỏi anh: “Hôm nay không ai đến thăm anh à?”
Sau khi Mộ Tư nhập viện, cô chưa thấy Bạch Tuyết và Bạch Băng đến.
Mộ Tư giấu chua xót trong lòng đi, ôn hòa như ngọc mà nói: “Anh bảo Trữ Viễn gạt giúp anh, bọn họ cũng không biết”
'Thịnh Hoàn Hoàn cắm hoa vào bình, là một bó bách hợp trắng.
Mộ Tư nhìn bó hoa bách hợp kia, đáy mắt là một mảnh dịu dàng: “Em còn nhớ anh thích hoa gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, anh nói chúng trắng tinh sạch sẽ như tuyết.”
Ý cười trên khóe miệng Mộ Tư vụt tắt, trước kia anh thích bách hợp trắng thật sự là vì nó làm anh nhớ tới Bạch Tuyết.
“Hoàn Hoàn, xin lỗi.” Giọng nói anh hơi khô khốc.
Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày, không để bụng mà cười nói: “Xin lỗi cái gì, chúng thật sự rất xinh đẹp, không n_ phải sao?”
Mộ Tư biết cô đang giả ngu, cô không muốn nói đến chuyện quá khứ, xuất hiện ở chỗ này là vì anh chắn một phát súng cho cô mà thôi.
Cô ngồi xuống cái ghế bên mép giường, lát sau cầm lấy quả táo từ trên bàn rồi nói: “Tôi gọt táo cho anh ăn?”
“Hoàn Hoàn, hiện tại anh còn chưa thể ăn cái này.”
“À, xin lỗi, tôi quên mất.” Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, lập tức bỏ táo lại.
Chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh uống nước không?”
Mộ Tư có chút bất đắc dĩ, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ của bọn họ đã đến mức độ không nói lời nào cũng cảm thấy xấu hổ?
Anh ta im lặng, sau đó gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn. Kỳ thật anh không muốn uống, chỉ muốn gần cô thêm một chút mà thôi.