Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”
Lần này Trần Anh Kiệt rất quả quyết: “Vậy mời Thịnh tiên sinh chẩn trị cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên lập tức gật đầu, không chút chần chờ đi đến trước mặt mẹ Trần rồi duỗi tay gỡ chụp dưỡng khí trên mặt bà xuống.
Hai y tá nhìn Trần Anh Kiệt với vẻ mặt đầy khó tin, không ngờ anh lại đưa ra lựa chọn này.
Y tá hơi lớn tuổi hơn tức giận chỉ vào Thịnh Tư Nguyên mà nói với Trần Anh Kiệt: “Ông ta là lừa đảo, tình trạng hiện giờ của mẹ anh được giáo sư Tề cứu chữa còn có tia hi vọng sống, nhưng hiện tại đã bị hủy trong tay anh rồi.”
Một y tá khác muốn ngăn cản Thịnh Tư Nguyên: “Đừng tháo chụp dưỡng khí, ông làm vậy sẽ làm bà ấy chết càng nhanh.”
“Dừng tay, tôi tin tưởng ông ấy.”
Y tá muốn đeo chụp dưỡng khí lại cho mẹ Trần thì bị Trần Anh Kiệt ngăn lại.
Giáo sư Tề thấy thế thì phẫn nộ cười lạnh: “Đừng động vào, đây là lựa chọn của anh ta, tôi cũng muốn xem ông ta cứu bằng cách nào.”
Bệnh tình của mẹ Trần đã rất tệ, cả giáo sư Tề cũng không chắc cứu được, Thịnh Tư Nguyên chịu nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này cũng là chuyện tốt đối với ông ta.
Bởi vì như thế thì dưới tay ông ta sẽ giảm đi một ca tử vong.
Chỉ thấy sau khi Thịnh Tư Nguyên gỡ chụp dưỡng khí của mẹ Trần xuống thì đặt tay lên bụng bà như đang tìm huyệt vị quan trọng nào đó.
Mà lúc này mẹ Trần đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt xanh lè, cổ họng rung động khèn khẹt như giãy giụa trước khi chết.
Trần Anh Kiệt nắm chặt nắm đấm, kỳ thật trong lòng anh đau đớn hơn bất kỳ ai, anh đưa ra quyết định giao mạng mẹ mình cho một người hoàn toàn xa lạ thì trong lòng cũng bị dày vò cùng cực.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nếu giáo sư Tề không thể bảo đảm thì anh chỉ có thể giao mẹ cho người dám cam đoan, có lẽ còn có thể giành được một tia hi vọng.
Chỉ mong lựa chọn này của anh là đúng!
Đúng lúc này, mọi người thấy Thịnh Tư Nguyên đột nhiên nắm tay thành quyền rồi đè mạnh lên bụng mẹ Trần.
Mẹ Trần rướn nửa người trên lên cao phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn rồi nôn ra một búng máu, tiếp theo ngã bệt xuống cái chăn trên mặt đất.
“Mẹ.” Trần Anh Kiệt biến sắc rồi suy sút quỳ xuống đất.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, ông ngoại cứu trị thất bại sao?
Hai y tá kia tức giận bất bình:
“Tôi đã nói ông ta là lừa đảo mà.”
“Đây là kết cục do không nghe khuyên bảo.”
Giáo sư Tề tháo kính xuống thở dài than thở: “Đáng tiếc, vốn còn có tia hi vọng.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn giáo sư Tề, không nhanh không chậm mà nói: “Người còn chưa chết mà anh đáng tiếc cái gì?”
Vừa nói xong thì tiếng nói suy yếu của mẹ Trần đã vang lên: “Tiểu Kiệt.”
Mọi người kinh hãi, đây là cứu được rồi sao?
Đặc biệt là giáo sư Tề, hai mắt ông ta dán chặt lên mẹ Trần.
Trần Anh Kiệt thấy mẹ Trần duỗi tay về hướng mình thì hốc mắt đỏ lên, lập tức quỳ bò đến nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Trần vẫn thở phì phò, nhưng trong cổ họng lại không còn tiếng khèn khẹt vừa rồi nữa, bà nắm chặt tay Trần Anh Kiệt, tham lam nhìn anh: “Con trai... Mẹ khá hơn nhiều rồi, vừa rồi thở không được, mẹ thật sợ mình ra đi để lại mình con bơ vơ không nơi nương tựa.”
Thì ra mẹ Trần không chỉ nhổ máu ra mà còn phun cả cục đàm nghẹn trong đường hô hấp.
Trần Anh Kiệt nghe xong thì lập tức quay qua Thịnh Tư Nguyên: “Xin Thịnh tiên sinh trị liệu cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên nâng Trần Anh Kiệt dậy: “Đứng lên đi, nếu tôi tới thì không lý nào lại thấy chết không cứu.”
Lúc này giáo sư Tề lại lạnh nhạt nói: “A, dõng dạc lắm, bà ấy mắc ung thư phổi thời kì cuối, miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ đã là ghê gớm lắm rồi, ông nói xem chữa thế nào?”
Thịnh Tư Nguyên biết nghe lời phải mà trả lời: “Cái này không làm phiền anh lo lắng, trung y bác đại tinh thâm, có vài thứ nói ra chưa chắc anh hiểu được.”
Nói xong ông lại nhìn về phía Trần Anh Kiệt: “Ôm mẹ cậu vào phòng trước đi, hiện tại bà ấy tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng.”
Giáo sư Tề lại gọi lại Trần Anh Kiệt: “Trần Anh Kiệt, anh đừng bị ông ta lừa, tôi nói thật cho anh biết, tình trạng sức khoẻ của mẹ anh cố đến mấy cũng không chịu nổi một tháng, đừng để cuối cùng mất cả người lẫn của.”
Y tá trẻ khinh thường nói: “Ở Hải Thành có rất nhiều người tự xưng là lão trung y, kỳ thật đa số đều là lừa đảo mưu tài mưu lợi, chỉ biết vài ba chiêu, không hề có bản lĩnh thật.”
Giáo sư Tề và y tá ăn nói không chút khách sáo, trực tiếp nói gộp Thịnh Tư Nguyên và những kẻ lừa đảo bán thuốc giả lừa tiền lại hại người làm một.
Nhưng Thịnh Tư Nguyên không hề tức giận mà chỉnh sửa đường trang trên người, bình thản ung dung nói: “Các người nói không sai, hiện tại Hoa Hạ thật sự có không ít kẻ lừa đảo tự xưng là lão trung y, nhưng tôi không phải, tôi cũng không cần tiền.”
Giáo sư Tề khịt mũi coi thường: “Không cần tiền? A, ai tin?”
“Tôi tin.” Lúc này một giọng nói cương nghị vang lên.
Trần Anh Kiệt đi ra từ phòng mẹ Trần, nhìn về phía giáo sư Tề mà giải thích: “Ông ấy là cha vợ của Thịnh Xán, căn bản chướng mắt chút tiền của tôi nên tất nhiên không cần tiền.”
Nhưng trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không đột nhiên đến tìm anh, bọn họ nhất định có mục đích nào đó.
“Cha vợ của Thịnh Xán?” Giáo sư Tề giật mình, dù sao năm đó Thịnh Xán cũng là nhà giàu số một của Hải Thành, phần lớn ai cũng biết tên của ông.
Nhưng thật không ngờ người bị ông ta nhận định là lừa đảo trước mặt lại là cha vợ của Thịnh Xán.
Thịnh Xán có tài sản chục tỷ, nếu là cha vợ của Thịnh Xán thì sao lại nhìn trúng chút tiền lương trong tay Trần Anh Kiệt?
Giáo sư Tề lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Vậy vị này là?”
Trần Anh Kiệt nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải Thành - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Hiển nhiên vừa rồi khi Thịnh Hoàn Hoàn tự giới thiệu mình với Trần Anh Kiệt thì giáo sư Tề căn bản không nghiêm túc nghe.
Trong nháy mắt giáo sư Tề có cảm giác bị người ta chơi, ông ta thẹn quá thành giận cả giận nói với Trần Anh Kiệt: “Nếu anh đã mời Thịnh lão thì còn nhờ người khác mời tôi tới làm gì?”
Không đợi Trần Anh Kiệt trả lời, ông ta lại nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, nếu ông nói mình là lão trung y thì vì sao tôi lại chưa nghe nói đến tên của ông trong ngành?”
Thịnh Tư Nguyên nhận lấy hai quả hạch đào màu đỏ tím được cấp dưới đưa đến rồi thích thú xoay tròn trong tay, bình tĩnh trả lời giáo sư Tề: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, tên đầy đủ của tôi là Thịnh Tư Nguyên.”
“Cái gì... Thịnh, Thịnh Tư Nguyên?”
Vừa rồi giáo sư Tề chỉ giật mình thôi, lúc này lại cực kỳ khiếp sợ, khó có thể tin, trong kích động lại mang theo sự sùng bái không chút che giấu: “Ông... Ông là Thịnh Tư Nguyên thịnh lão?”
Thịnh Tư Nguyên nhướng mày: “Anh... Quen biết tôi?”
“Đương nhiên... Không, không tính là quen biết, nhưng đã nghe danh ngài từ lâu rồi.”
Giáo sư Tề kích động như một đứa trẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, ông ta còn chủ động bắt tay Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, tôi rất vinh hạnh khi gặp ngài, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi chân thành xin lỗi.”