Mặt Lăng Tiêu sương lạnh, chân giẫm lên mặt Trần Cường: "Chẳng lẽ cha con Trần gia không nói cho mày biết, Thịnh Hoàn Hoàn bây giờ là thiếu phu nhân của Lăng gia?”
Trần Vân Phàm đáng chết, tên khốn này lại hại mình. Trần Cường đau đớn gào thét dưới chân Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu chớp mắt cũng không chớp một cái, nhấc chân một cước đá vào bụng Trần Cường.
“Còn không cút?” Thanh âm hắn lạnh lùng vang lên.
Trần Cường căn chặt răng, chống đỡ thân thể lảo đảo đứng lên, khoảnh khắc từ trên ban công nhảy xuống, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cô, đối với cô lúc này mà nói, người đàn ông xuất hiện trước mặt cô không khác gì trong các bộ phim ngôn tình trên tỉ vi mà cô thường xem.
Cô lí nhí mở miêng: "Lăng Tiêu, cảm ơn anh”
Nếu như không phải Lăng Tiêu kịp thời xuất hiện, chỉ sợ cô sẽ bị……
Nghĩ đến diện mạo xấu xí của người đàn ông vừa rồi, Thịnh Hoàn Hoàn liền buồn nôn, bị người đàn ông như vậy vũ nhục, cô tình nguyện căn lưỡi tự sát.
Lăng Tiêu xoay người, bóng người cao lớn bao phủ Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ mặt hẳn, dưới uy nghiêm của hẳn, cô cảm giác toàn thân đều căng thắn: "Anh… anh vào lúc nào?"
Cô không nghĩ tới, hẳn sẽ đến.
Vừa mới gọi điện thoại cầu cứu nhưng bị từ chối cuộc gọi.
Là Bạch quản gia nói cho hắn biết sao, hắn tới cũng quá đúng lúc!
Bên ngoài đã không nghe thấy tiếng đánh nhau, xem ra những người xông vào Thịnh gia gây sự, hẳn là đã được giải quyết.
Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ có thể nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, lúc này ngoại trừ may mắn còn lại đều là cảm kích.
Nếu Lăng Tiêu không xuất hiện, cô không biết thứ chờ đợi Thịnh gia sẽ như thế nào.
Lăng Tiêu không trả lời cô, điện thoại di động của hắn vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt hản bắt đầu thay đổi, hai hàng lông mày siết chặt vào nhau.
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được ánh mắt Lăng Tiêu hết sức bất thiện, giống như cuộc điện thoại khiến tâm tình hẳn trở nên không vui là có liên quan đến cô.
Lăng Tiêu ấn mở loa ngoài, trong phòng yên tĩnh, truyền đến tiếng đồ vật vỡ nát, cùng vài tiếng an ủi của người hầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy ba chữ tiểu thiếu gia, hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu.
Cô thử thăm dò hỏi: "Là tiếng Thiên Vũ đập đồ?”
“Nó không gặp được cô nên tức giận."
Thanh âm Lăng Tiêu không có một chút ấm áp nào, ngay sau đó dùng ngữ khí ra lệnh nói với Thịnh Hoàn Hoàn: "Cho cô mười phút thu dọn đồ cùng tôi trở về Lăng gia.”
“Bây giờ?”
“Cô có ý kiến?”
“Không…… không có.”
©ô, cô nào dám có ý kiến.
Hắn đã cứu cả gia đình cô, hắn nói gì thì chính là thế đó.
Lăng Tiêu quét mắt nhìn phòng cô, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới buông lỏng bản thân, bò xuống khỏi giường, lúc này mớ phát hiện trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ.
Cô vừa mới bị Trần Cường quăng lên giường, váy ngủ bị xoän đến tận bên mông, lộ ra một đôi chân dài trằng nõn nà.
Nghĩ đến Lăng Tiêu vừa mới đứng ở chỗ này lâu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên……
Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng thay quần áo, đi ra khỏi phòng hô một tiếng, nói cho mọi người biết nguy hiểm đã giải.
Người hầu trốn cùng Thịnh phu nhân, cẩn thận mở cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dặn dò người hầu: "Tôi phải ra ngoài, phiền mọi người trong vòng năm phút giúp tôi thu dọn quần áo, tôi phải đi ngay bây giờ.”
Người hầu gật đầu, vội vàng vào phòng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào nói chuyện với Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân vạn phần không nỡ, nước mắt chảy ròng, nhưng không ngăn cản cô đi cùng Lăng Tiêu.