Lúc này Lăng Phi bế Lam Tiếu lên liều mạng lao. ra ngoài, máu nhỏ đầy đất mãi đến khi lên xe, xe lao ra khỏi cổng.
Vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không yên tâm nên vội đuổi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vệt máu màu đỏ kia là biết đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu không giữ nổi…
“Không cần áy náy, cô ta chỉ tự làm tự chịu.”
Một bàn tay che mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại, không cho cô nhìn vệt máu đó kia, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau cô, thân thể bị vặn qua một bên.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy từng tiếng an ủi
“Thiếu phu nhân, là Lam Tiếu tự tạo nghiệt, không liên quan đến cô, không cần thấy áy náy, người sai không phải cô”
“Nếu không phải tâm tư Lam Tiếu ác độc thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nói đến cùng là cô ta đã định sẵn không có duyên với đứa nhỏ này.
“Đúng rồi, muốn trách thì trách bản thân và hầu gái tham lam kia…”
Từng câu an ủi làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, con mắt nào của họ thấy cô áy náy?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn phía người đàn ông thản nhiên bên cạnh, không khỏi thầm than mặc cảm: Người đàn ông này không chỉ có ra tay quả quyết, còn am hiểu dẫn dắt dư luận.
Đáng tiếc cô không thích dạng thiết lập thánh mẫu này!
Nhưng đây là ý tốt của Lăng Tiêu, không thể gạt bỏ được…
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hầu gái đang ngơ người kia, đầy căm phãn mà nói: “Bắt cô ta lại cho tôi, nếu đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu có mệnh hệ nào thì cô ta phải ngày ngày quỳ gối trước mặt Lam Tiếu sám hối”
Cũng không biết hầu gái này đối mặt với Lam Tiếu đã mất đi huyết mạch của Lăng gia thì còn có thể sống yên hay không.
Lăng Tiêu hơi nhếch môi lên, trong ánh mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập thưởng thức và một tia cưng chiều không dễ phát hiện.
Không nghỉ ngờ gì nữa, Thịnh Hoàn Hoàn rất thông minh, cô xử lý như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Mặt ngoài, cô giao quyền xử lý hầu gái cho Lam Tiếu, vừa thể hiện sự khoan dung của cô, lại đi theo tiết tấu “Thiện lương” mà Lăng Tiêu dẫn dắt. Trên thực tế, đây là trừng phạt tàn nhãn nhất đối với hầu gái và cả Lam Tiếu.
Mãi đến khi hầu gái bị kéo đi, rốt cuộc trò khôi hài này cũng hạ màn.
Trở lại đại sảnh, Lăng lão thái thái vừa được Lăng Hoa Thanh đỡ xuống lầu, bà đã biết chuyện xảy ra bên ngoài, lập tức vãy vãy tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tới đây, đến chỗ bà nội này.”
Lăng Hoa Thanh giao Lăng lão thái thái cho Thịnh Hoàn Hoàn, đi đến một bên nói chuyện với bạn cũ, Lăng Tiêu cũng đi qua.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: “Bà nội, đầu bà còn đau không?”
“Không đau, đến bây giờ còn quan tâm sức khỏe của bà nội, thật là đứa trẻ ngoan." Lăng lão thái thái chỉ chỉ bàn tay bị Thịnh Hoàn Hoàn giấu ở phía sau: “Bà biết cả rồi, đưa tay ra cho bà xem có nghiêm trọng không.”
“Bà nội…”
Dưới sự thúc giục cứng rắn của Lăng lão thái thái, Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ lấy tay ra.
Mu bàn tay sưng đỏ, bọt nước sưng lên rất to, nhìn hơi đáng sợ.
Lăng lão thái thái rất đau lòng: “Nhất định rất đau đúng không! Lam Tiếu này thật tạo nghiệt!”
Một phu nhân ngồi đối diện Lăng lão thái thái thở dài: “Chứ còn gì nữa, may mắn còn chưa vào nhà! Vẫn là Hoàn Hoàn hiểu chuyện rộng lượng.”
Đề tài này vừa được nhắc đến thì cả nhà đều ca ngợi Thịnh Hoàn Hoàn hết mực, phê phán Lam Tiếu và một số còn đồng tình, tiếc hận cho sinh mệnh vô tội kia.
Nhưng tóm lại không phải chuyện quang vinh gì, bàn tán nhanh mà đi cũng nhanh, đề tài lại về tới việc nhà.
Mà Lăng Hoa Thanh thì đi trò chuyện với một số người bạn cũ, thoạt nhìn tâm tình không †ồi, cũng không bị ảnh hưởng bởi lễ tẩy trần thất bại.