Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.
Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họI”
Hừ, nhà ai không có chỗ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao?
Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén bắn về hướng Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ chết mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”
Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm. Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của
Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch môi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, tiếp tục đi chứ!”
Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho. Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!
Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.”
Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn về phía Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ: “Lăng Kha nói là sự thật, Trần tiểu thư cũng chẳng oan ức gì.”
Cố Nam Thành cắn răng: “Cố, Bắc, Thành.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Anh thật sự muốn đối đầu với toàn bộ Hải Thành?”
Lăng An, Thịnh Thế, Đường thị, hiện giờ lại có thêm Lăng thị, tập đoàn Cố thị có năng lực gì chống lại bọn hợ? Chỉ Lăng thị thôi đã có thể đè chết Cố thị rồi.
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng lại không dám dùng cả Gố gia mạo hiểm vì một người phụ nữ, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của gã không chịu nổi thôi.
Nhìn dáng vẻ ức nghẹn của Cố Nam Thành, cuối cùng Lăng Kha cũng trút được cục tức, duỗi tay chọc chọc Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn đang ngơ ra, lôi kéo cô tìm chỗ ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu lại xuất hiện ở chỗ này, đêm nay là chúc mừng cô khôi phục độc thân, nếu bị Lăng Tiêu biết thì có cảm thấy mình bị sỉ nhục không?
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái cứ mất tập trung từ lúc Lăng Tiêu xuất hiện, anh mở lon nước trái cây rồi đưa cho cô: “Muốn đổi phòng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với Đường Nguyên Minh: “Không cần!”
Chuyện của cô còn chưa giải quyết, lúc này rời đi thì ván cờ đêm nay coi như uổng phí.
Nếu Cố Nam Thành an phận rồi thì đến lượt cô lên sân khấu.
Giờ phút này có không ít cô gái trong phòng đều đặt †âm tư trên người Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, dù là gia thế hay tướng mạo, họ đều đủ làm các cô gái chạy. theo như xua vịt.
Bao nhiêu người ở Hải Thành ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, vừa ly hôn với Lăng Tiêu thì đã qua lại với Đường Nguyên Minh, một mình cô đã gom được hai trong những người đàn ông đứng đầu Hải Thành.
À, không, còn có Mộ Tư nữa, là ba người!
Nói xem các tiểu thư có lý do gì không chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn chứ?
Trần Do Mỹ, Triệu Giai Ca đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô ly hôn, lại ngồi trên ngai vàng giám đốc Thịnh Thế, vẫn chiếm vinh dự tiểu thư đứng đầu không buông, điều này làm biết bao. cô gái vừa đố ky lại căm hận, muốn túm cô khỏi cái ghế đó.
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hãm sâu trong lời đồn ngoại tình, lại có dan díu với Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu tới, các cô sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này.
Ngay khi Lam Tiếu nhịn không được muốn bắt đầu thì trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông…