Tốc độ của Mộ Tư quá nhanh, nhanh đến mức Mộ Thành Chu không thấy rõ động tác, tuy rằng biết anh ta đã ra tay, nhưng căn bản không kịp phản ứng.
Mắt thấy cây gậy sắp đập xuống mặt mình, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn...
“Dừng tay.” Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trần Vân Phàm rống giận.
Nhưng cây gậy kia vẫn đập mạnh vào đầu Mộ Thành Chu.
Mộ Thành Chu loạng choạng, mất trọng tâm ngã ngửa ra sau, Mộ Tư lại nâng gậy lên, lần này là tấn công vào bụng ông ta.
“Tao kêu mày dừng tay.”
Trần Vân Phàm lại cả giận quát, nhưng vẫn thấy Mộ Thành Chu bị đánh trúng bụng rồi ngã ra mặt đất, gã vừa sốt ruột vừa tức giận bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn mà lớn tiếng rít gào: “Mộ Tư, con mẹ nó đừng quên Thịnh Hoàn Hoàn còn nằm trong tay tao, mày động một cái nữa xem, tao lập tức bóp chết nó.”
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn bị Trần Vân Phàm khống chế đã từ từ nhếch đôi môi xinh đẹp môi đỏ nhếch lên: “Phải không? Mày cứ thử xem.”
Lúc nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức thụi khuỷu tay ra sau.
Trần Vân Phàm không đề phòng bị thụi trúng bụng, đau đớn kêu rên, bàn tay nắm chặt cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn nới lỏng.
Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn bắt ngược lấy tay Trần Vân Phàm rồi bẽ qua, quăng một cú thật mạnh qua vai, đầu gối đâm vào lưng gã, bẽ tay gã ra sau lưng.
Trần Vân Phàm đau kêu thảm thiết: “A... Thịnh Hoàn Hoàn, tiện nhân này, tao muốn giết mày, thằng béo mày còn ngơ ra đó làm gì, mau gọi người...”
Lúc này tên béo mới nhớ tới bọn họ còn có giúp đỡ, không trách gã phản ứng chậm, thật là mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Gã vừa muốn hô to thì một vũ khí sắc bén đã để lên cổ họng.
Tên béo xác định chỉ cần mình kêu lên một tiếng thì thứ vũ khí bén như kiếm kia sẽ đâm thủng cổ họng gã.
“Thằng vô dụng.” Mộ Thành Chu rống giận khàn cả giọng, chưa từ bỏ ý định mà chạy như bay về hướng khẩu súng cách đó không xa, gã tay nắm lấy súng, vẻ mặt vui mừng làm ngũ quan trở nên vặn vẹo.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “Ong”, tiếp theo ông ta thấy thứ vũ khí thon dài kia đã đâm thủng mu bàn tay mình.
“A...” Tiếng kêu thảm thiết trào ra từ cổ họng Mộ Thành Chu.
Chỉ thấy tay Mộ Thành Chu bị vũ khí kia đóng đính trên mặt đất, máu lập tức nhuộm đỏ sàn nhà.
Vũ khí kia là một thanh kiếm mỏng được giấu trong gậy, đây là tác phẩm đắc ý nhất của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi khống chế được Mộ Thành Chu, mắt của Mộ Tư sắc bén như thanh kiếm, lập tức vọt về hướng tên béo.
Chân tên béo mềm nhũn, quỳ gối xuống đất, nâng đôi tay lên: “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, là Trần Vân Phàm kêu tôi tới, tôi chưa làm cái gì cả.”
Mộ Tư nhấc chân lên đá văng tên béo ngã xuống đất.
Tên béo quỳ rạp trên đất thống khổ rên rỉ, đầy mặt sợ hãi không dám nhúc nhích, lúc này Mộ Tư lại đá gã một cái, lần này thật sự không nhúc nhích nổi nữa.
Tiếp theo Mộ Tư lại đi đến trước mặt Trần Vân Phàm, bắt lấy tóc ông ta mà nhấc lên, nhìn thấy nửa bên mặt sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, trên gương mặt anh tuấn ôn hoà rốt cuộc cũng hiện ra chút tức giận: “Ông dám chạm vào cô ấy, ai cho ông lá gan?”
Nói xong, nắm tay anh đấm thẳng vào mặt Trần Vân Phàm, một quyền lại một quyền, rất nhanh mặt Trần Vân Phàm đã đầy máu.
“Mộ Tư dừng tay.”
Thấy Mộ Tư không có ý dừng tay, Thịnh Hoàn Hoàn vội kéo người lại, cô sợ Mộ Tư đánh chết người: “Đừng đánh, lại tiếp thì ông ta sẽ chết.”
Tuy rằng Trần Vân Phàm thực đáng giận, cũng thực đáng chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay bọn họ, như vậy chỉ làm ô uế tay họ.
Toàn thân Mộ Tư căng thẳng, cơ bắp căng cứng như tảng đá, mạch máu cũng cộm lên, Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh: “Mộ Tư, bình tĩnh một chút, loại người này không đáng để chúng ta phạm phải sát nghiệt.”
Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới cảm thấy thân thể Mộ Tư dần dần thả lỏng lại.
Mộ Tư buông Trần Vân Phàm ra, Trần Vân Phàm nhũn người mà ngã xuống đất, trên mặt đều là máu, nằm đó không nhúc nhích.
Nếu không phải Trần Vân Phàm còn thở thì dáng vẻ của ông ta không khác gì một cái xác.
“Em không sao chứ?” Ánh mắt Mộ Tư đánh giá đảo qua người Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng tập trung vào nửa bên mặt sưng đỏ của cô.
Cái tát của Trần Vân Phàm rất tàn nhẫn, da Thịnh Hoàn Hoàn non mịn, lúc này mặt đã sưng lên, vừa đỏ vừa sưng trông rất chói mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Tôi không có việc gì.”
Kỳ thật cô rất đau, mặt và da đầu đều đau muốn chết, nhưng ở trước mặt Mộ Tư, cô không muốn lộ ra vẻ mềm yếu, cô và anh sớm đã không còn lại quan hệ có thể tùy ý làm nũng.
Nhưng ngay vào giây sau, Mộ Tư đột nhiên nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, rất nhanh cũng phản ứng lại, cô gạt tay anh ra rồi quay mặt đi: “Mộ Tư, xin anh đừng như vậy.”
Mộ Tư ngẩn người, đặt trán lên tóc cô, ngửi mùi hương trên người cô, hơi thở cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là sự mềm mại ngọt lành vừa rồi làm anh quyến luyến khó quên.
Một lát sau, Mộ Tư buông cô ra: “Xin lỗi, vừa rồi là anh mất kiểm soát.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì cả, chỉ lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với anh.
Mộ Tư nhìn hành động của cô thì ngực quặn đau từng cơn, cô cố tình xa cách còn làm anh khó chịu hơn cô mắng anh, đánh anh.
Mộ Tư ép mình dời mắt khỏi gương mặt cô, nhặt cây súng trên mặt đất lên rồi bước từng bước một đi đến trước mặt Mộ Thành Chu, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên cong lại rồi ngồi xổm trước mặt ông ta: “Biết vì sao mình thua không?”
Mộ Thành Chu âm trầm cười lạnh: “Tao còn chưa thua.”
“Ông còn chờ người bên ngoài đến cứu mình?” Mộ Tư cười cười: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy kỳ quái, vừa rồi các người kêu lớn tiếng như vậy mà vì sao đến bây giờ người bên ngoài vẫn không tới cứu, chẳng lẽ chúng không nghe thấy?”
“Chẳng lẽ mày dẫn người đến?” Mộ Thành Chu khó tin, sau đó lập tức phủ định khả năng này: “Không có khả năng, cả ngọn núi đều bị tụi tao giám thị, nếu mày dẫn người đến thì người bên ngoài không có khả năng không biết.”
Ngọn núi này không lớn, theo dõi cũng tiện. Sở dĩ Mộ Thành Chu tự tin như thế là vì tất cả đã được sắp xếp rất thỏa đáng, hơn nữa người bên ngoài không có khả năng phản bội ông ta.
“Tôi thật sự dẫn người đến.”
Mộ Tư lấy một cái khăn sạch sẽ ra, phất phất bụi bặm trên tay áo, mãi đến khi không nhiễm một hạt bụi mới nói với Mộ Thành Chu: “Tôi không chỉ dẫn người đến, còn đem cả con trai ông theo.”
“Không có khả năng.” Mộ Thành Chu trả lời không chút do dự, nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Mày không có khả năng tìm thấy nó nhanh như vậy.”
Mộ Tư cười: “Tôi thật sự không có khả năng tìm được anh ta nhanh như thế, cho nên phải cảm ơn ông dẫn đường dùm, nếu không tôi cũng không nghĩ ra ông sẽ giấu ở đâu.”
“Mày... Mày đã sớm phát hiện tao...” Rốt cuộc mặt của Mộ Thành Chu đã xám như tro tàn: “Cho nên vợ tao chọn con trai mà từ bỏ tao.”