Cố Nam Thành đi rồi, mang theo tất cả người hầu trong nhà, không quay đầu lại mà bỏ đi, để lại Nam Tâm và một căn biệt thự trống rỗng.
Nam Tầm biết, lần này Cố Nam Thành sẽ không bận tâm đến tình cảm ngày xưa nữa, thủ đoạn của gã trên thương trường tàn nhãn bao nhiêu thì sẽ đối phó với cô tàn nhãn bấy nhiêu.
Nhưng Nam Tầm không sợ gì cả, tim đã chết thì còn gì để sợ?
Buổi chiều, Trần Do Mỹ xuất hiện ở nơi đây.
Nam Tầm mở cửa, vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Do Mỹ, trong lòng cô phức tạp nói không nên lời, cô rất rạch nát cái mặt đắc ý dào dạt trước mắt, muốn thọc cho con ả này một dao, nhưng lại sợ làm dơ tay mình.
Phức tạp qua đi thì chỉ còn bình tĩnh dị thường. Trần Do Mỹ nhếch khoé môi lên, trên gương mặt trong trẻo mang đầy vẻ vô hại: “Chị Nam Tâm, không mời tôi vào ngồi sao?”
Nam Tầm nghiêng người qua, để Trần Do Mỹ đi vào.
Trần Do Mỹ tiến vào thì đánh giá khắp nơi, cuối cùng tầm mắt trở lại trên mặt Nam Tầm: “Nhà lớn thế này mà chỉ có mình chị, không cảm thấy tịch mịch sao?”
Nam Tầm mặt không cảm xúc đi đến trên sô pha ngồi xuống, chờ biểu diễn kế tiếp của Trần Do Mỹ.
Trần Do Mỹ cười cười, đi đến đối diện cô ngồi xuống, tùy tiện như nữ chủ nhân của nơi này: “Nếu tôi là chị, nhân lúc này Cố Nam Thành còn có chút thương hại và hổ thẹn thì đã cầm tiền chạy lấy người, dày vò như vậy thì cuối cùng bị thương còn không phải chị à?”
Nam Tầm trầm mặc nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi biết chị hận tôi, nhưng chị phải biết rằng hiện tại chị không chỉ hủy diệt tôi, còn làm hại cả Cố Nam Thành nữa, chọc giận anh ấy thì chị không có kết cục tốt gì đâu. Còn nữa, làm mẹ, chị không suy nghĩ cho Cố Hoan à, hiện tại chị làm khó dễ tôi như thế thì về sau Cố Hoan sống yên nổi không?”
Trần Do Mỹ muốn chọc giận Nam Tầm, làm mình bị thương một chút, làm Cố Nam Thành càng chán ghét cô.
Mấy lần trước đều thành công, nhưng lần này Nam Tầm đặc biệt bình tĩnh.
Cô nghe xong lời cô ta nói, chẳng những không mất khống chế, còn nở nụ cười, ánh mắt mang theo châm chọc sâu sắc: “Chờ cô lên làm thiếu phu nhân
Cố gia lại nói:
“Cố Nam Thành dọn hết đồ đạc tới thành Tây, đây là lựa chọn của anh ấy. Nam Tâm, chị cũng là người kiêu ngạo, lì lợm la liếm tranh giành một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Đương nhiên là có ý nghĩa, ngày nào tôi không ly hôn thì ngày đó cô không bước vào cửa Cố gia được” Nụ cười của Nam Tầm mang theo chút âm u, tựa như một con rắn độc: “Mùi vị bị mọi người đòi đánh như chuột chạy qua thế nào?”
Trần Do Mỹ cười lạnh: “Tốt hơn mùi vị hàng đêm phòng không gối chiếc như chị nhiều, muốn biết Cố Nam Thành hận chị đến mức nào không?”
Nói xong, Trần Do Mỹ lấy ra một cái máy ghi âm từ trong túi, ấn nút phát, tiếp theo một tiếng rên truyền đến từ trong đó: “Anh Nam Thành… Anh nhẹ chút…”
Giờ khắc này, Trần Do Mỹ như ước nguyện mà thấy mặt mày Nam Tâm xanh đi, gương mặt vốn ảm đạm không ánh sáng trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Trần Do Mỹ vô tội cười nói: “Xin lỗi, tôi bật sai.”
Một lát sau, giọng nói của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ truyền đến từ máy ghi âm: “Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn”
“Anh Nam Thành, anh đã nghĩ kỹ chưa, em không muốn tương lai anh hối hận, dù sao chị Nam 'Tâm cũng là mẹ của Hoan Hoan, chị ấy đã đi theo anh nhiều năm như thế, đã trả giá rất nhiều.”
“Trả giá rất nhiều vì anh? Nam Tâm từng trả giá cái gì? Luôn là anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, anh nuôi cô ta nuông chiều cô ta, cô ta muốn cái gì thì được cái đó, không vừa lòng một chút thì xụ mặt chiến tranh lạnh, cũng không bận tâm đến cảm nhận của anh”
“Em biết sống với cô ta mệt mỏi đến mức nào không?”