Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới dám ôm LăngThiên Vũ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng anh trấn an: "Không sao, dì không đi không đi đâu cả, dì ở đây cùng Thiên Vũ……
Trấn an hồi lâu, tiểu tử kia cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, đem Lăng Thiên Vũ đặt ở trên ghế nhỏ, ra vẻ ủy khuất nhìn hắn: "Thiên Vũ, vừa rồi con mới dọa dì làm dì rất sợ hãi, con có thể đồng ý với dì sau này không được tùy ý tức giận được không?”
Lăng Thiên Vũ nhớ tới hình ảnh mình vừa đập vỡ mô hình, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu tràn ngập tự trách, cúi đầu xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm bàn tay nhỏ bé đỏ bừng của cậu: "Thiên Vũ, dì không phải đang trách con, con đừng lo lắng.”
"Kỳ thật có lúc tức giận dì cũng ném đồ, có lúc dì cũng không khống chế được cơn giận, nhưng dì sẽ cố gắng không để cho mình tức giận, bởi vì đó không phải là thói quen tốt."
Lăng Thiên Vũ cái hiểu cái không nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, cậu bé đã nghe lọt lời mình nói: "Nếu em thật sự không nhịn được, thì hét lên được không?”
Cô tin chỉ cần hét lên tiểu tử kia sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Lăng Thiên Vũ nhìn cô, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu làm phần thưởng.
Mãi cho đến tối, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi tối Lăng Tiêu trở về rất muộn, Lăng Thiên Vũ đã ngủ, hắn theo thói quen mở màn hình LCD nhìn xem lúc hắn không ở nhà cô đã làm những gì.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ từng chút từng chút đem lửa giận đè xuống, Lăng Tiêu khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ thỏa hiệp với Thịnh Hoàn Hoàn, nội tâm lại càng them trầm trồ, không ngờ cậu bé lại đồng ý với Thịnh Hoàn Hoàn phải khống chế sự tức giận của mình, không được tùy ý phát hỏa.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở trên khuôn mặt Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập ôn nhu, hai mắt xinh đẹp lóe ra ánh sao, thanh âm cũng vô cùng dịu dàng.
Trên người cô giống như có loại ma lực, làm cho người ta cảm giác được sự bình yên.
“Lăng Tiêu, tôi có thể vào không?”
Thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn cùng với tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Lăng Tiêu nhìn về phía cửa ra vào, nâng đôi chân thon dài bước đến mở cửa.
Nhìn bóng dáng hắn đột nhiên xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút mơ hồ, bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, ánh mắt của cô đối diện với xương quai xanh của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như hai người yêu thân mật ôm nhau.
Cô vội vàng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với hắn, để tránh khiến hắn chán ghét.
Lăng Tiêu thấy hành động của cô, quét mắt đánh giá.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, trên người mặc một bộ áo ngủ, tóc dài buộc nhẹ lộ ra cái cổ trắng nõn.
Lăng Tiêu lãnh đạm lên tiếng hỏi: "Có việc gì?” Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu nhìn chăm chăm chân cô, mười đầu ngón chân bất giác co rút lại: "Tôi muốn nói chuyện với anh về Thiên Vũ.”
Lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân 168cm rất thấp, cần ngẩng đầu nhìn lên mới có thể đối diện với hắn.
Lăng Tiêu nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Vào đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, đi theo Lăng Tiêu vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ cũng giống như người của hẳn, màu xám trắng, đơn giản lại không mất đi khí phách.
Lăng Tiêu đẩy cửa thư phòng đi vào, một lát thấy Thịnh Hoàn Hoàn không theo vào, hô một tiếng: jnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở ngoài cửa thư phòng, nghe thấy Lăng Tiêu gọi cô mới đi vào.
Lăng Tiêu từ giá sách rút ra một quyển sổ ghi chép ném cho cô: "Cầm về xem cho kỹ”