Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe, Đường Nguyên Minh mới giẫm tắt điếu thuốc trong tay.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe thì không quay đầu lại đi theo Đường Nguyên Minh bước vào Thịnh gia.
Lăng Tiêu nhìn hai bóng người đi sóng vai ảnh trước mắt thì sắc mặt dâng lên đầy khói mù, Đường Nguyên Minh thật là âm hồn bất tán!
Tối hôm qua Lăng Tiêu đã nhận được tin nhắn của Văn Sâm, biết Đường Nguyên Minh đã qua đêm trong Thịnh gia, vì thế hắn còn cố ý căn dặn Văn Sâm nhất định nhìn chằm chằm cho hắn.
Nhìn chằm chằm cái gì?
tất nhiên là đừng để Đường Nguyên Minh vào phòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Nếu Đường Nguyên Minh dám giở trò lưu manh thì Văn Sâm sẽ không chút do dự một súng "Bắn nát đầu" anh.
Không ngờ hôm nay hắn lại nhìn thấy Đường Nguyên Minh ở Thịnh gia.
Anh định ăn vạ trong Thịnh gia không đi sao?
Sao Văn Sâm vẫn chưa trở lại!
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Đường Nguyên Minh vào nhà đã qua năm phút, hắn cầm điện thoại lên lập tức gọi cho Văn Sâm: “Tra được chưa?"
Văn Sâm nặng nề nói: “Đã để hắn chạy thoát, nhưng hộp đêm hắn chạy vào rất đáng chú ý, là địa bàn của Hà Song, hơn nữa ông chủ phía sau là Nhị Gia."
Lăng Tiêu lạnh lùng hỏi: “Tên gọi là gì?"
Ba còn có một hộp đêm ở Hải Thành mà hắn lại không biết.
"Vô Song Thành." Văn Sâm trả lời.
Vô Song Thành?
Tức là dùng tên của Hà Song.
Lăng Tiêu nhớ năm đó Hà Song chỉ là thư ký bên cạnh Lăng Hoa Thanh, là một người phụ nữ đặc biệt khôn khéo có thủ đoạn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ.
Khi Lăng Hoa Thanh vào tù, Lăng gia kiểm kê sản nghiệp dưới danh nghĩa của ông ta mà lại bỏ sót hộp đêm này. Điều này chứng tỏ dù là mặt ngoài hay là tên đăng ký kinh doanh đều theo danh nghĩa của Hà Song.
Họ có quan hệ ra sao mà Lăng Hoa Thanh lại tin tưởng Hà Song vô điều kiện như thế?
Lăng Tiêu trầm ngâm: “Cậu nói hung thủ chạy vào Vô Song Thành rồi biến mất?"
Văn Sâm: “Vâng, tôi khẳng định có người đang giúp hắn."
Ông lớn phía sau hộp đêm của Hà Song lại là Lăng Hoa Thanh.
Làm rõ ràng như vậy là sợ hắn không tra được sao?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trở về đi, nhìn chằm chằm Đường Nguyên Minh cho tôi."
Văn Sâm giật mình: “... Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu nhìn cánh cổng Thịnh gia, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, sau khi điều tra được địa chỉ của Vô Song Thành thì hắn lái xe chạy thẳng đến nơi đó.
Bụng của Thịnh Hoàn Hoàn đau dữ dội, vừa rồi ngồi trên xe của Lăng Tiêu còn chịu được, hiện tại xuống xe chỉ nhúc nhích thôi mà trên trán đã ứa mồ hôi lạnh.
Đường Nguyên Minh đặt hết tâm tư lên đôi môi sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, không phát giác sự khác thường của cô, trong đầu đều là hình ảnh họ thân mật trên xe, đố kị làm anh hiện đầy sát khí.
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn ngã qua hướng anh thì Đường Nguyên Minh mới vô thức ôm lấy cô: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn..."
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, trên gương mặt lạnh lẽo của Đường Nguyên Minh hiện đầy lo lắng, vội vàng ôm lấy cô đã ngất xỉu đi vội vàng tiến vào Thịnh gia.
Thịnh gia rối tung cả lên, cũng may mỗi ngày Thịnh Tư Nguyên đều tới châm cứu cho Thịnh Xán, cộng thêm mẹ của Trần Anh Kiệt cũng cần trị liệu nên hai ngày này hai cụ Thịnh gia dứt khoát ở lại Thịnh gia.
Hai cụ nghỉ ngơi sớm, lúc này đã ngủ nên Thịnh phu nhân vội vàng bảo người hầu gọi họ dậy khám cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Tư Nguyên bắt mạch cho Thịnh Hoàn Hoàn xong thì sắc mặt rất nặng nề, tay lại theo quán tính muốn xoay hạch đào, nhưng vừa rồi gấp quá không cầm theo, ông đành xoay xoay năm ngón tay không như vậy.
Thịnh phu nhân nhìn thấy Thịnh Lão như vậy thì lập tức đỏ mắt: “Cha, tại sao cha không nói gì, sao đang yên đang lành mà nó lại té xỉu?"
Thịnh Tư Nguyên vẫn không nói lời nào, chỉ liếc nhìn Thịnh Lão thái thái một cái.
Thịnh lão thái thái nghi ngờ để tay lên cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn, một lát sau mới hiểu tại sao Thịnh Tư Nguyên trầm mặc, ông không biết nên mở miệng nói thế nào cũng rất bình thường.
Nhất là hiện tại còn có người ngoài ở đây.