Lăng Hàn đẩy lão gia tử ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, lúc này những người khác mới lần lượt ngồi xuống, tâm tư mỗi người mỗi khác, đồ ăn còn chưa dọn lên mà không khí trên bàn cơm đã làm người ta khó tiêu.
Lăng lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, tầm mắt nhìn về hướng Lam Tiếu: “Ba mẹ cháu có yêu cầu gì về hôn lễ không?”
Lam Tiếu lắc đầu cười nhạt: “Dạ không.”
Cô ta tin với điều kiện của Lăng gia thì sẽ không bạc đãi mình.
Lăng lão thái thái gật đầu: “Chúng tôi sẽ tranh thủ tới nhà cháu chào hỏi, dù sao cũng có con rồi, hôn lễ phải tiến hành nhanh chóng mới được.”
Lam Tiếu mang thai?
Cho nên, đây là mẹ vinh hiển nhờ con?
Kế tiếp phải cho lễ gặp mặt, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy hắn ngồi ở đó với vẻ mặt bình thản ung dung.
Lam Tiếu thẹn thùng trả lời: “Đều nghe bà nội.”
Lăng lão thái thái lấy bao lì xì ra, người hầu nhận lấy rồi dâng hai tay về hướng Lam Tiếu.
Lam Tiếu không dám nhận.
Lão thái thái lạnh nhạt nói: “Lần đầu gặp mặt, quy tắc không bỏ được, nhận lấy đi, mong ngày sau vợ chồng hai đứa hòa thuận.”
Lăng Phi nói: “Tiếu Tiếu nhận lấy đi, đây là tâm ý của bà nội.”
Lam Tiếu đành nhận lấy, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà nội.”
Nếu không phải trước đó từng nhìn thấy dáng vẻ bừa bãi kiêu ngạo của Lam Tiếu, Thịnh Hoàn Hoàn còn cho rằng Lam Tiếu là một cô gái an phận.
Nhìn ra được lão thái thái cũng không thích cô ta, so với thái độ lúc trước đối với cô thì khác nhau như trời với đất, có lẽ chỉ vì cô ta có thai nên mới không làm khó dễ.
Sau khi lão thái thái lì xì thì Lăng lão gia tử, bác gái cả, con trai của bác cả là Lăng Hàn, cha mẹ Lăng Phi đều lần lượt cho lì xì.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn.
Đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn rỗng tuếch, mà Lăng Tiêu thì thờ ơ, tình cảnh xấu hổ này làm cô khóc không ra nước mắt, thật mất mặt!
Khó trách Lăng Tiêu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đáng!
Lăng Phi bất mãn nhìn Lăng Tiêu và nói: “Anh hai, anh cả tặng cho em một chiếc xe, có phải anh nên tặng em một căn nhà không, không cần quá lớn, biệt thự nhỏ mấy trăm mét vuông là được.”
Cha của Lăng Phi - Lăng Hoa Thịnh, cũng chính là chú út của Lăng Tiêu cười nhẹ: “Thằng nhãi này thật là tham lam, cha với mẹ giúp con chuẩn bị phòng kết hôn.”
Tuy rằng Lăng Tiêu cầm đi quyền quản lý Lăng thị, nhưng bọn Lăng Hoa Thịnh và Lăng Hàn có cổ phần công ty, mỗi năm có thể chia được một số tiền hoa hồng rất khả quan, cho nên người nhà này không thiếu tiền.
Nhưng Lăng Phi không chịu, cậu chống mặt nhìn Lăng Tiêu làm nũng: “Anh hai, bình thường em không dám mở miệng nói với anh, nhưng giờ em phải kết hôn, có phải anh nên tỏ vẻ một chút không?”
Trong Lăng gia chỉ có Lăng Phi dám nói chuyện như thế với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhướng mày: “Được thôi, chờ lần sau em kết hôn thì nhất định tặng em một biệt thự hoa viên.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Lời nguyền rủa này... Hắn có ý kiến với Lăng Phi hay là rất bất mãn về Lam Tiếu?
Nụ cười trên mặt Lam Tiếu cứng lại, mặt Lăng Phi cũng trầm xuống: “Anh hai, sao anh lại nguyền rủa em và Tiếu Tiếu như thế, tụi em thật lòng yêu nhau, em hy vọng được anh chúc phúc.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi cười lạnh: “Chúc phúc? Anh nói không ra được mấy câu trái lương tâm này.”
Mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, mặt Lăng Phi cũng trắng bệch, vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không nói cái gì cả, Lăng lão thái thái cũng không ngăn cản.
Lúc này, Lăng lão gia tử ném mạnh cái chén trước mặt về hướng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không tránh không né, chỉ mặt không cảm xúc mà nhìn lão gia tử.
Mắt thấy cái chén sắp đập trúng trán Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ mà duỗi tay ngăn cản. Cái chén đập vào mu bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến hít hà một hơi.
Chén rơi xuống mặt bàn, ngừng lại bên tay phải Lăng Tiêu.
Lăng lão gia tử giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cút, thằng sao chổi mày lập tức cút ra Lăng gia cho tao.”
Lăng lão gia tử có ba đứa con trai, con cả Lăng Hoa Thái bị Lăng Tiêu đưa vào tù vì tội tham ô công quỹ, con thứ hai Lăng Hoa Thanh vì An Lan ngoại tình mà mất khống chế giết người. Lão gia tử hận hai mẹ con làm mình nhà tan cửa nát này muốn chết.
Đáng tiếc quyền lực công ty lại nằm trong tay thằng cháu ông ta căm ghét nhất, ông bị chọc tức bệnh nặng một trận, tỉnh lại hai chân đã tê liệt. Cho nên có thể tưởng tượng ra hận thù của lão gia tử đối với Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn bị cảnh này dọa sợ, Lăng Tiêu lại quá quen thuộc, duỗi tay an ủi cậu nhóc cũng kinh hãi trong lòng, mặt không cảm xúc nhìn về phía Lăng lão gia tử sắc mặt tối tăm.
Lúc này Lăng lão thái thái vỗ bàn đứng lên: “Ông làm cái gì vậy? Đã tuổi nào rồi, không thể có dáng vẻ trưởng bối ở trước mặt hậu bối hay sao?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Bà nghe vừa rồi thằng súc sinh này nói cái gì kìa.”
“Ông nói gì?” Sắc mặt Lão thái thái lập tức thay đổi.
Lăng Phi không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, vội cứu vãn tình thế: “Ông nội, đều là con sai, anh hai luôn nghĩ sao nói vậy, ông đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe.”
Lăng Hàn bên cạnh lão gia tử cũng nói: “Ông nội, hôm nay là ngày lành của Lăng Phi, còn có dâu mới ở đây, ông chừa cho A Tiêu chút mặt mũi đi.”
Nhưng lửa giận của Lăng lão gia tử lại không giảm chút nào, cầm lấy cái muỗng lại ném về hướng Lăng Tiêu: “Súc sinh, cút, mày cút cho tao.”
Lần này Lăng Tiêu giơ năm ngón tay ra chộp lấy cái muỗng, tiếp theo dùng sức nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “Choảng”, mảnh vụn bay vụt ra.
Đám người hầu kinh sợ khiếp vía, không dám ngẩng đầu.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Lăng lão gia tử, giọng nói không hề gợn sóng: “Mắng đủ chưa?”
Mặt Lăng lão gia tử đỏ lên, rướn cổ lên lại không nói ra được câu nào.
Lăng Tiêu liếc người hầu bên cạnh một cái rồi mệnh lệnh: “Dọn dẹp sạch sẽ, tiếp tục lên món ăn.”
Đám người hầu lập tức tan đi như bầy thú.
Rất nhanh đồ ăn đã lên đủ, nhưng không khí trên bàn cơm lại làm người ta không dám thở mạnh.
Sắc mặt Lam Tiếu cực kỳ khó coi, cô ta có thể cảm nhận ra người của Lăng gia không thích mình. Nhưng đã sao chứ, cô có con của Lăng Phi, Lăng Phi lại khăng khăng một mực với cô, bọn họ còn có thể ép cô phá thai hay sao?
Nếu cái gia đình này không có điều kiện tốt thì ai mà chịu gả vào?
Cũng may sau khi kết hôn không cần sống chung với họ!
Nghĩ đến đây, Lam Nhan thương hại mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắc sống với dạng người như Lăng Tiêu nhất định rất mệt mỏi rất mất tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện ánh mắt thương hại của Lam Nhan, lúc này cô duỗi tay về hướng Lăng Tiêu ở dưới bàn, nhẹ nhàng đặt lên tay hắn.
Tuy biết có lẽ hắn không cần, nhưng cô vẫn muốn làm như thế, hy vọng có thể mang đến chút an ủi cho hắn.
Lăng Tiêu cứng đờ, trở tay nắm chặt bàn tay tay nhỏ đặt trên tay mình, Thịnh Hoàn Hoàn đau đến âm thầm hít vào một hơi.
Tay cô nhất định đã sưng lên!
Bữa cơm này vô vị như nhai thịt khô, tới lúc kết thúc Lăng lão thái thái mới mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: “Nhà tù có gọi điện thoại tới, sáng ngày mai Hoa Thanh ra tù, tôi không có yêu cầu gì với các người, chỉ hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy những người ngồi ở đây có mặt ngoài cửa ngục giam.”
Nói xong, Lăng lão thái thái đứng lên, nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà mệt rồi, con đỡ bà lên lầu đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đỡ lão thái thái đi lên.
Sau khi vào phòng, Lăng lão thái thái thân thiết nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nhìn mu bàn tay sưng đỏ: “Bị dọa sợ phải không con, nhìn thôi đã thấy đau.”