Triệu Giai Ca bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận, nhưng khi nói những lời này, giọng cô ta lại đầy bất đắc dĩ và bi ai, làm ngực Lệ Hàn Tư co rút đau đớn.
Anh ta ngồi xuống trước mặt Triệu Giai Ca, quý trọng ôm đôi tay cô ta vào lòng bàn tay, thâm tình nhìn cô: “A Ca, ở bên anh đi, em biết tâm ý của anh chưa bao giờ thay đổi mà.”
Triệu Giai Ca nhìn chăm chằm Lệ Hàn Tư vài giây, sau đó rút tay khỏi lòng bàn tay anh ta, mỏi mệt lại bất đắc dĩ nói: “Anh biết ân oán giữa hai nhà chúng ta, chúng ta không có khả năng ở bên nhau, hơn nữa em luôn coi anh là bạn, không có tình yêu nam nữ.”
“AGa…”
“Chúng ta cũng qua đó xem đi!” Triệu Giai Ca cắt ngang lời Lệ Hàn Tư nói, cười cười với anh ta.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư âm trầm, Triệu Giai Ca duỗi tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của anh ta: “Được rồi, anh như vậy làm em rất khó xử, lần sau em không dám gặp mặt anh nữa.”
“A Ca…”
“A Tư." Sắc mặt Triệu Giai Ca lạnh đi, nghiêm túc kiên định nói: “Chúng ta chỉ có thể là bạn bè, nếu anh còn như vậy thì em sẽ cách xa anh.”
Lệ Hàn Tư nhìn chằm chằm Triệu Giai Ca một lát, nỗ lực xem nhẹ đau đớn và không cam lòng trong lòng, cười cười với Triệu Giai Ca: “Được, chúng ta chỉ làm bạn bè.”
Nói xong, anh ta đứng lên, kéo Triệu Giai Ca trên sô pha dậy rồi hỏi: “Anh đưa em trở về?”
Triệu Giai Ca lắc lắc đầu: “Em muốn qua kế bên xem: Đi xem. Xem cái gì? Xem diễn hay là xem Đường Nguyên Minh?
Lệ Hàn Tư trước sau không hỏi nhiều, chỉ dẫn Triệu Giai Ca đi qua.
Sau khi Diệp Sâm rời khỏi phòng không bao lâu, Nam Tầm bắt đầu giáo dục cô bé đã bị Diệp Sâm bắt cóc bỏ chạy.
Cô bày ra dáng vẻ mẹ già mà nói lời thấm thía với Cố Hoan: “Hoan Hoan, con có suy xét đến cảm nhận của mẹ chút nào không, đừng lần nào chú Diệp vừa xuất hiện thì con cũng lặng lẽ đi với chú được không? Mẹ sẽ rất lo lắng.”
Cô bé đáp: “Chú Diệp nói mẹ biết con ở đâu mài!”
Diệp Sâm…
Nam Tầm cố nén lửa gi Mẹ không biết, lân nào. hai người rời đi cũng không nói với mẹ một tiếng, sao mẹ biết được?”
Cố Hoan nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy sau này lúc con đi với chú Diệp sẽ nói với mẹ một tiếng.”
Nam Tầm nỗ lực nặn ra một nụ cười dịu dàn là về sau con có thể cách xa chú Diệp một chút, đừng đi, cũng đừng thân cận với chú được không.”
Cố Hoan không rõ: “Vì sao?” Nam Tầm giải thích: “Bởi vì mẹ không thích chú.”
“Chú Diệp biết mẹ không thích chú, nhưng hình như chú cũng không thích mẹ, cho nên lần nào lại đây chú cũng chỉ dẫn con đi!” Cố Hoan hiểu rõ mà gật gật đầu, sau đó đáng thương nhìn mẹ: “Mẹ, chú Diệp thích con, con cũng thích chú, hai bên đều thật lòng thương nhau, mẹ không thể chia rẽ tụi con.”
Nam Tầm suýt tức hộc máu: “Những lời này là ai nói với con?”
Cô bé thấy sắc mặt Nam Tầm hơi dọa người thì bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra: "Là chú Diệp nói."
“Diệp, Sâm.” Nam Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Hoan vẫn mếu máo, tủi thân nhìn cô.
Nam Tầm không đành lòng, cố nén tức giận trong lòng, mềm giọng nói với Cố Hoan: “Về sau cách xa chú Diệp một chút.”
Giọng Cố Hoan bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở: “Nhưng chú đã vào nhà chúng ta rồi.”