Vinson lập tức nói: “Tuyệt đối đừng nhắc tới tôi trước mặt Lăng thiếu, chờ thiếu phu nhân thật sự cần đến tôi thì Lăng thiếu nhất định sẽ cho tôi trở về.”
Lăng Tiêu vốn đã rất bất mãn với Vinson trong chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lại xin thay cho anh, để anh trở về tiếp tục bảo vệ cô thì không khác gì dậu đổ bìm leo.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết nguyên do trong đó, cô cũng không hỏi nhiều: “Tôi đã biết, vậy anh bảo trọng.”
Sau khi tạm biệt Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn có chút do dự.
Có nên gọi điện thoại hỏi Đường Nguyên Minh một chút hay không?
Nhưng cô lại cảm thấy mạo phạm quá!
Rất có thể Vinson bị đụng xe không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh, anh đưa cô về Thịnh gia cũng không có gì không ổn.
Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Đường Nguyên Minh như một người anh ruột, nghe nói anh còn từng thay tã cho cô, tuy rằng mười năm không gặp họ trở nên xa lạ không ít, nhưng ký ức từng làm bạn vẫn còn đó, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn rất tin tưởng anh.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không gọi cú điện thoại cuối cùng kia.
Vậy kế tiếp phải làm gì?
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để mình dừng lại.
Cô nghĩ tới chiều hôm đó Nam Tầm dùng lời nói quyết liệt chặt đứt đường lui giữa mình và Cố Nam Thành, cô lo lắng gọi điện thoại cho Nam Tầm.
Cố gia
Đêm đó Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn đều uống rất say, là Cố Bắc Thành đưa cô ấy về nhà.
Mà đêm đó, Cố Nam Thành không trở về.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh táo lại, Nam Tầm lại dọn đồ của Cố Nam Thành ra khỏi phòng ngủ chính.
Đêm qua Cố Nam Thành vẫn không trở về, Nam Tầm cũng không gọi điện thoại cho gã.
Cũng như Thịnh Hoàn Hoàn đã lo lắng, lần này Nam Tầm đã đẩy Cố Nam Thành ra xa hơn, lại cách Trần Do Mỹ càng gần.
Không ai tính chịu thua trước, nhưng bị tra tấn lại chỉ có Nam Tầm, mà Cố Nam Thành vẫn luôn chăm sóc Trần Do Mỹ ở bệnh viện!
Khi Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến, Nam Tầm không muốn nói cái gì cả: “Cứ tiếp tục như vậy, xem anh ta có thể nhịn đến lúc nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hiện tại anh Nam Thành còn ăn nói hùng hồn như vậy thì chứng minh anh ta và Trần Do Mỹ tạm thời vẫn còn trong sạch, chị thật sự tính từ bỏ như vậy sao?”
“Hoàn Hoàn, em cảm thấy người đàn ông như vậy còn cần được sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên trả lời như thế nào.
Giọng Nam Tầm có chút khàn khàn: “Chị đã cho người nhìn chằm chằm anh ta, nếu anh ta dám lên giường với Trần Do Mỹ thật, chị sẽ khiến anh ta và con tiện nhân kia thân bại danh liệt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đừng ai mong được sống tốt.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Nam Tầm như thế nào, oán hận và đau đớn trong lòng Nam Tầm không phải dăm ba câu là có thể chữa khỏi.
Nếu là cô, nếu thật sự đi đến bước kia, cô sẽ lựa chọn ly hôn.
Nhưng cô không phải Nam Tầm, chung quy không thể thay cô ấy quyết định được.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trẻ con phòng, Tiểu Sam Sam đã dậy, đang mở to hai mắt đen nhánh tò mò nhìn, dáng vẻ rất ngơ ngác đáng yêu.
Sau khi tiến vào trẻ con phòng, suốt cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ra ngoài, mỗi lần Thịnh phu nhân đi xem, không phải thấy cô nhìn chằm chằm Tiểu Sam Sam ngẩn người thì lại chống mặt ngơ ra, tinh thần rất sa sút.
Thịnh phu nhân thở dài, xoay người đi ra ngoài sắp xếp cho buổi tiệc đêm mai.
Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất sớm, đèn trong phòng vẫn luôn sáng ngời.
Lăng gia.
Đêm nay Lăng Tiêu trở về vào 8 giờ, so với ngày thường thì hôm nay không tính trễ.
Người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối, Bạch quản gia dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra rửa tay, một lát sau hai ba con ngồi mặt đối mặt.
Trên bàn cơm, sắc mặt của một lớn một nhỏ đều không quá đẹp.
Lăng Tiêu không vui nhìn Lăng Thiên Vũ: “Vì sao không ăn cơm, không phải đã nói con đừng chờ ba sao?”
Lăng Thiên Vũ xụ mặt, bất mãn trừng hắn.
Lăng Tiêu nói: “Đừng trừng ba, có bất mãn gì thì có thể nói ra.”
Tất nhiên Lăng Thiên Vũ không nói ra được, thở phì phì cầm lấy bảng viết một hàng chữ: “Ba lại chọc Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.”
Lăng Tiêu nói: “Ngày mai là ngày đầy tháng của Thịnh Sam Sam, con đi tham gia tiệc đầy tháng, đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở về với con.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, ăn cơm đi!”
Con nít rất dễ dụ.
Sau khi ăn xong, Lăng Tiêu dẫn Lăng Thiên Vũ đi tắm rửa.
Đã rất lâu Lăng Tiêu không giúp Lăng Thiên Vũ tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ở đây thì cơ bản đều do cô làm, đàn ông trời sinh không dịu dàng cẩn thận bằng phụ nữ, tất nhiên là bị cậu nhóc ghét bỏ.
Tắm xong, Lăng Thiên Vũ lên giường ngủ, bởi vì Lăng Tiêu nói cho cậu đi tham gia tiệc đầy tháng phải tặng quà, cho nên cậu quyết định sáng mai sẽ đến thương trường chọn quà.
Khi Lăng Tiêu nằm xuống giường, thời gian vừa tròn 10h.
Nhìn bên cạnh trống rỗng, Lăng Tiêu đột nhiên có chút không quen, lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, cuối cùng bực bội cầm lấy điện thoại.
Không có lấy một cú điện thoại, tin nhắn cũng không.
Lăng Tiêu ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn và giọt nước mắt câm lặng lúc cô nghiêng người qua.
Từng câu lên án của cô cũng không ngừng quanh quẩn bên tai hắn
“Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?”
“Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?”
“Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?”
“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”
“Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”
Tiếng khóc than của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng quanh quẩn bên tai Lăng Tiêu, làm hắn trằn trọc khó ngủ, cuối cùng bực bội ngồi dậy kéo ngăn tủ, lấy ra một chồng ảnh từ trong đó.
Những tấm ảnh trong tay là Lăng Phi gửi cho hắn.
Kỳ thật làm hắn tức giận không phải những tấm ảnh này, mà là vì Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta mơ ước, cô còn giả vờ vô tri qua lại thân mật với đám người đó, hưởng thụ sự ân cần của họ.
Trên thế giới này tồn tại quá nhiều dạng phụ nữ như vậy, lòng hư vinh của họ rất mạnh, còn rất tham lam.
Lăng Tiêu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng không biết gì, Đường Nguyên Minh vừa trở về không bao lâu thì tạm thời không nhắc tới, Mộ Tư thì sao? Cố Bắc Thành thì sao?
Cố Bắc Thành vì cô mà trở mặt với Mộ Tư, chẳng lẽ cô không biết những việc này sao?
Trong khoảng thời gian ở chung với Thịnh Hoàn Hoàn, hắn biết cô không phải người chậm hiểu như thế, nếu cô không biết cũng là làm bộ không biết thôi.
Dù là do nguyên nhân nào, cô cũng nên giữ khoảng cách với anh ta.
Nhưng cô không có, ba người đàn ông ái mộ cô cùng xuất hiện, cô chẳng những không e dè, còn dám uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự, vì vậy mới làm hắn phẫn nộ như thế.
Nhưng khi cô nói ra những lời này, khi cô hình dung mình là loại phụ nữ lấy ai làm chồng cũng được, hắn lại cảm thấy vô cùng chói tai.