Cả đám phụ nữ rất thất vọng, Lăng Tiêu là người đàn ông mà các cô không ngủ được! Nhưng hắn không chọn ai cả, chảnh quát!
Hỏi ai là người thất vọng nhất thì đương nhiên là Triệu Giai Ca mang chờ mong nhiều nhất.
Mọi người đều cho rằng Lăng Tiêu sẽ chọn Triệu Giai Ca, đáng tiếc cả cô ta mà Lăng Tiêu cũng chướng mắt.
Triệu Giai Ca chờ mong rồi lại thất vọng, tay lại siết càng chặt. Lăng Tiêu không chọn cô ta chính là một sự sỉ nhục, trong mắt hắn, cô ta cũng khác gì những cô gái bình thường.
Chai rượu lại quay, lần này nhắm thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, thấy Lăng Tiêu cười như không cười nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi hoài nghi, có phải Lăng Tiêu và Diệp Sâm có thể điều khiển chai rượu không?
Cô chọn một thẻ đỏ.
“Múa bụng?”
Lại múa?
Không, múa nữa cô sẽ nôn mất.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu máy, lập tức bưng ly bia trước mặt lên, lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra đặt lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Anh uống thay em”
Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn từ chối, Đường Nguyên Minh đã cướp đi ly bia trong tay cô, uống mấy hớp đã cạn sạch, sau đó nhét cái ly không trở lại tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn: “… Cảm ơn.”
Đường Nguyên Minh cong cong môi, bàn tay xoa lên tóc cô, vẻ mặt cưng chiều, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người.
Mọi người nhìn lại Lăng Tiêu, nghĩ thầm Lăng Tiêu có trở thành Cố Nam Thành thứ hai không?
Nhưng bọn họ thất vọng rồi, sắc mặt Lăng Tiêu không có chút thay đổi nào cả.
Có thể là vì câu nói chưa nói ra miệng của Nam Tâm, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kháng cự trước sự thân cận của Đường Nguyên Minh, nhưng rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay thu về.
“Tiếp tục đi.” Anh nhắc nhở cô.
Thịnh Hoàn Hoàn dẹp bỏ tâm tư, quay chai rượu trong tay
Chai rượu xoay vài vòng, lại chỉ thẳng vào cô!
Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, đêm nay sao cô xui thế này?
Lần này mạo hiểm là “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”
Cái này dễ làm, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Trần Uy và Tống Minh Triết, bà đây có bạn nối khố, chưa sợ ai bao giờ.
Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Để anh cõng em đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn đã duỗi tay chỉ vào Trần Uy, đành xấu hổ cười cười với Đường Nguyên Minh: “Thôi để Trần †_ Uy cõng em đi, tên ranh này da dày.”
Trần Uy vốn định gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Nguyên Minh thì cổ cứng đờ, họng nghẹt lại.
Lúc này Cố Bắc Thành đứng lên: “Hoàn Hoàn, anh cõng em cho”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày càng chặt: “Cái này…”
Bắc Thành, sao anh cũng tới thêm phiền!
“Không phiền Cố nhị thiếu, Hoàn Hoàn đi lên.” Đường Nguyên Minh trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, quay đầu lại cười nói với cô: “Em quên anh đã từng cõng em bao nhiêu năm à?”
Nghe những lời này và nhìn tấm lưng rộng của Đường Nguyên Minh, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói không ra được câu từ chối. Cô khom người bò lên lưng anh.