Khi đến đêm khuya tĩnh lặng, cô còn để đèn sáng cho Lăng Thiên Vũ, đưa chăn ấm, kể chuyện xưa an ủi, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Lâm Chi Vũ là ánh sáng xuất hiện khi Lăng Thiên Vũ rơi vào lao tù, chiếu sáng thế giới đen tối của cậu bé, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo làm cậu có dũng khí sống sót.
Cho nên không ai thay thế được vị trí của Lâm Chi Vũ trong lòng Lăng Thiên Vũ, có lẽ chỉ có cô mới kéo cậu bé ra khỏi bóng tối được.
Lăng Tiêu nói: “Đúng là Lâm Chi Vũ rất tốt bụng, hơn nữa cô ấy sẽ là một người mẹ tốt, cũng là một người vợ hiểu chuyện.”
Diệp Sâm hỏi: “Vậy anh sẽ cưới cô ấy?”
Lăng Tiêu im lặng.
Diệp Sâm như một chuyên gia tâm lý, con giun trong bụng Lăng Tiêu: “Trước tối hôm qua anh sẽ chắc nịch mà trả lời tôi là sẽ cưới, hôm nay gặp được Thịnh Hoàn Hoàn lại bắt đầu dao động.”
Lăng Tiêu lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không để ai ảnh hưởng quyết định của mình.”
Hơn nữa hiện tại hắn đã rõ tại sao lúc trước Thiên Vũ chỉ gặp Thịnh Hoàn Hoàn một lần mà đã thân cận cô như vậy, hoá ra là vì cô rất giống Lâm Chi Vũ.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một điều ngoài ý muốn trong đời hắn, hắn sẽ không để cô ảnh hưởng đến cuộc đời mình, càng không để mình biến thành dáng vẻ của ba.
Diệp Sâm kéo kéo khóe miệng, giọng nói mang theo chút than vãn bất đắc dĩ: “Đáng tiếc có vài người và việc trong đời là không thể khống chế, gặp được cô ấy, anh sẽ biết lý trí và nguyên tắc đều là chó má.”
“Anh sẽ điên cuồng muốn cô ấy, muốn chiếm cô ấy làm của riêng, nhốt cô ấy ở bên cạnh, làm trong mắt trong lòng cô ấy chỉ có anh, mặc kệ cô ấy có chịu hay không.”
Đường Dật không thể hiểu nổi: “Tư tưởng này của anh thực biến thái, anh không biết dưa hái xanh không ngọt à? Nếu tôi coi trọng cô gái nào thì nhất định sẽ làm cô ấy mê mệt mình, làm ngày nào không gặp tôi cô ấy cũng ngủ không được.”
Diệp Sâm cười lạnh: “Nếu anh thử hết mọi cách mà cô ấy vẫn chướng mắt anh thì sao?”
Đường Dật nhún vai: “Vậy chứng minh anh không phải dạng cô ấy thích, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi! Thế giới này lớn như vậy, cần gì thắt cổ trên một thân cây?”
Diệp Sâm “A” một tiếng, chỉ vào Đường Dật và nói: “Chỉ dựa vào những lời này của anh thì đời này anh nhất định sẽ bị phụ nữ tra tấn không ít lần.”
Đường Dật tự tin cười nói: “Tôi nói cho anh biết, không có khả năng, tôi sẽ không cố chấp giống như anh đâu.”
Diệp Sâm: “Đừng có nói sớm quá.”
Lăng Tiêu cau mày kiếm lại: “Hai người ồn quá, có thể để tôi im lặng một chút không?”
Đường Dật làm ra động tác ngậm miệng, ý bảo Diệp Sâm tiếp tục khuyên Lăng Tiêu, anh đã chấp nhận điều kiện của Diệp Sâm rồi.
Diệp Sâm đổ ly rượu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đong đưa ly rượu, đặt bên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Các người có phát hiện không, Lâm Chi Vũ trông rất giống Thịnh Hoàn Hoàn.”
Đường Dật: “Không đui đều nhìn ra được.”
Lăng Tiêu khẽ nâng mắt lên: “Anh muốn nói cái gì?”
Diệp Sâm: “Không có gì, chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, phụ nữ anh thích đều cùng một dạng.”
Lăng Tiêu: “Họ không cùng một dạng người.”
Diệp Sâm: “Ý tôi là vẻ ngoài.”
Đường Dật: “Tôi cảm thấy Lâm Chi Vũ càng có khí chất, xinh đẹp lại dịu dàng, vóc người cũng tuyệt.”
Diệp Sâm: “… Anh nói rất đúng, mấu chốt là bằng cấp người ta cũng cao.”
Sau đó ánh mắt họ đều liếc về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu im lặng.
Thấy Lăng Tiêu không cắn câu, Diệp Sâm và Đường Dật cũng không có hứng thú.
Diệp Sâm vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Nếu quyết định rồi thì đi theo lựa chọn của anh đi, đừng để Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh quấy rầy bước chân của anh, nói không chừng sau này con anh và con họ còn có thể trở thành bạn tốt.”
“Không có khả năng.” Lăng Tiêu buột miệng thốt ra.
Diệp Sâm: “Không có khả năng cái gì? Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng ở bên cạnh Đường Nguyên Minh? Hay là họ không có khả năng có con?”
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác, bỗng đứng bật dậy: “Xin lỗi không tiếp được.”