Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái với Đường Nguyên Minh: “Không sao, có thể là đêm nay ăn dầu mỡ nhiều quá thôi, em trở về phòng, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ em xử lý."
Lần này Đường Nguyên Minh không có lý do giữ cô lại nữa.
Lúc đi tới cửa, Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, anh nên trở về đi, bây giờ thân phận của em quá làm người khác chú ý, bị truyền thông phát hiện anh ở chỗ này thì sẽ ảnh hưởng không tốt với cả anh và em."
Nói xong cô cũng không nhìn sắc mặt Đường Nguyên Minh mà quay người mở cửa rời đi.
Đường Nguyên Minh trong phòng đứng tại chỗ hồi lâu rồi mới dựa người vào máy tính, bàn tay thon dài lấy một điếu thuốc ra rồi ngậm vào đôi môi xinh đẹp, sau đó châm lửa.
Trong sương khói, cặp mắt đen nhạy bén khôn khéo kia nhiễm đầy vẻ hung ác...
Thịnh Hoàn Hoàn mới đi ra khỏi phòng Đường Nguyên Minh thì điện thoại đã vang lên.
Lúc này đêm đã khuya nên người trong nhà đều đang ngủ, cả Thịnh gia cực kỳ yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua rồi lập tức nghe máy.
Không đợi cô hỏi thì đối phương đã nói nhanh: “Đại tiểu thư, Lăng Tiêu chui vào phòng của cô, chúng tôi đang đi qua."
Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị phục kích nên Trần Anh Kiệt đã lắp đặt hai cái camera giám sát trên ban công của cô.
Các vệ sĩ chưa từng gặp trường hợp này, nửa đêm leo tường vào, trông thấy có camera mà còn nghênh ngang đi tới, không thèm đeo cả cái khẩu trang.
Dù hắn là thủ phủ của Hải Thành cũng không thể phách lối như vậy?
Bộ nghĩ mình vô pháp vô thiên ở Hải Thành được sao!
Lúc họ nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, các vệ sĩ đang nhanh chóng chạy đến phòng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Không cần, các người lui ra đi, đừng kinh động đến mẹ và em gái tôi."
Đối phương giật mình: “Vâng."
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi cau mày lại.
Lăng Tiêu... Hắn tới làm gì nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào, mở đèn lên.
Lăng Tiêu mặc bộ đồ vest màu đen mà đưa lưng về phía cô, ngồi trên giường của cô.
Nếu không phải đã biết hắn đến thì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ sợ đến ứa mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao anh lại đến."
Trèo tường nghiện rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại rồi đi về hướng hắn.
Lăng Tiêu ngồi bên giường nhìn cô không nói lời nào, trên tay trái có đeo cái găng tay da màu đen, trên áo sơ mi còn cài đôi khuy áo bảo thạch lam kia.
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với Đường Nguyên Minh, đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: “Có chuyện gì cứ nói đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."
Cô vừa bật máy tính vừa chờ đợi Lăng Tiêu mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhíu chặt mày lại: “Nếu không có việc gì thì mời anh rời đi."
Hắn ở đây sẽ ảnh hưởng cô làm việc.
Lăng Tiêu cũng không nên xuất hiện ở đây.
Lăng Tiêu mím chặt môi mỏng, trên gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng muôn thuở, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Qua thật lâu vẫn không đợi được hắn mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời ánh mắt khỏi người hắn rồi nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình.
Cô cho là lúc này hắn leo tường đến tìm cô là đã đưa ra quyết định.
Nhưng nhìn hắn trầm mặc không nói gì như vậy, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên dâng lên mấy phần lạnh lẽo.