“Đây là cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở quyển sổ ra, đập vào mắt là từng trang chữ cứng cáp ghi lại sở thích yêu ghét của Lăng Thiên Vũ.
Điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói là một điều bất ngờ.
Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ nhếch khóe miệng: "Đây là anh viết sao?”
Chữ này cứng cáp có khí chất vương giả, chủ nhân của nó nhất định là rất để tâm đến Lăng Thiên Vũ.
Lăng Tiêu không trả lời, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhận định đây chính là chữ của hẳn viết.
Chỉ có một người cha yêu thương con cái, mới có thể không phân lớn nhỏ như thế.
Xem ra mẹ nói không sai, Lăng Tiêu có xấu hơn nữa cũng có chỗ tốt của hắn.
Ít nhất, hắn là một người cha tốt.
Lăng Tiêu nhìn nụ cười của cô, hờ hững mở miệng: "Thiên Vũ sợ máu, điểm ấy cô nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ máu ra nó hắn còn có một cái cấm kị là sợ nước, sợ sông ngòi, hồ tắm, bể bơi những nơi này đừng để cho nó tới gần."
Cậu bé sợ nước?
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến tình hình xảy ra vào buổi chiều, chẳng lẽ cậu bé vì sợ cái hồ kia, cho nên mới không muốn đi ra ngoài?
“Nếu thăng bé sợ, tại sao không lấp cái hồ bên ngoài lại?”
Tuy rằng cái hồ kia lấp có chút đáng tiếc, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói không có gì quan trọng hơn Thiên Vũ không đúng sao?
Huống hồ việc này đối với Lăng Tiêu mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lăng Tiêu dứt khoát kiên quyết: "Dù sao nó cũng phải học cách vượt qua, không thể nào trốn ở trong nhà cả đời không đi ra ngoài được."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu nói lời này cũng không sai, cũng không thể bởi vì sợ hãi cái gì thì tránh cái đó được: "Hiểu rồi, tôi đi đây…"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu đối với "ánh mắt" của cô làm như không thấy, giống như phân phó hạ nhân ra lệnh: "Tới phòng bếp bưng chút đồ ăn vào đây.”
Hắn bỗng nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, có thể là giờ này còn chưa dùng cơm nên dạ dày có hơi đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rất sảng khoái gật đầu, "Được.” Đặt quyển số xuống, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu đợi Thịnh Hoàn Hoàn chừng 20 phút, mới thấy cô bưng bát mì đi vào.
Hắn không vui hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặt mì trước mặt hắn, một mùi thơm xông vào mũi, nhìn màu sắc làm cho người ta thèm ăn.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn rất bất mãn, bảo cô đi xuống bếp. cô lại đi lâu như vậy, có phải cô có ý kiến với hắn, cố ý để cho hắn chờ?
Hay cô ấy bị lạc?
Nếu thật sự như vậy, hẳn nên đào vỏ não của cô ra xem bên trong chứa cái gì, mới có thể ngu xuẩn như thế.
“Tôi thấy phòng bếp không có ai, cũng không biết anh thích ăn cái gì nên làm cho anh bát mì thịt bò trứng gà.”
Thịnh Hoàn Hoàn tốt tính giải thích.
Thật ra trong tủ lạnh cũng chỉ có những thứ này.
“Không có ai trong bếp à?”
Sao có thể chứ?
Thời gian cha con Lăng Tiêu dùng cơm tương đối hỗn loạn, cho nên phòng bếp vẫn sẽ chuẩn bị thức ăn chín, còn có đầu bếp luân phiên 24 giờ không gián đoạn, chuẩn bị cơm cho.
hai cha con bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên, Lăng gia lớn như vậy khẳng định không chỉ một gian bếp.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn quen thuộc trước mặt, Lăng Tiêu liền biết Thịnh Hoàn Hoàn đã đi nhầm, những nguyên liệu nấu ăn này là nguyên liệu trong phòng riêng của hắn.
Lăng Tiêu đối v‹ ăn rất coi trọng, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, hẳn sẽ ở phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn gia đình đơn giản.
Nhưng gần đây hẳn tương đối bận rộn, đã có một khoảng thời gian dài không vào bếp rồi.