Lăng Tiêu nhíu mày trước sự xa cách đột ngột của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức cảm thấy hơi khó chịu, cũng lạnh mặt: “!
Trên đường trở về, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, chờ cuộc đua quốc tế lần này kết thúc, cô sẽ rời khỏi Vũ Yến!
Nửa đường, Lăng Tiêu nhận một cú điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe hắn nói một câu “Tôi lập tức. đến”, tiếp theo liền nói với cô: “Xuống xe.”
Không có một lời giải thích nào, chỉ một câu “Xuống xe",
“Hiện tại?” Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt hơi hơi thay đổi.
“Đúng vậy.” Lăng Tiêu trả lời không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa mà lập tức cởi dây an toàn xuống xe.
Lăng Tiêu liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từ kính chiếu hậu một cái, sau đó cấp tốc rời đi, hiện tại hắn phải đi bệnh viện, không diện mang theo cô.
Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trong đêm tối, đêm cuối thu rất lạnh, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi ôm cánh tay nhẹ nhàng cọ xát.
Nơi này đằng trước không thôn xóm, đằng sau không có cửa hàng, nhưng Lăng Tiêu vẫn bỏ cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn biết có lẽ Lăng Tiêu gặp phải tình huống khẩn cấp, nhưng hắn còn không giải thích lấy một câu đã ném cô ở nơi hoang vắng này…
Nói không thất vọng là giả.
Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn ra rồi, dù sao Lăng Tiêu luôn như vậy, cũng may cô và hắn đã không còn quan hệ gì.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn bốn phía, cô đi sát bên đèn đường đi về phía trước, qua chừng nửa giờ, ánh đèn chói mắt đã chiếu đến.
Chiếc xe kia quay đầu ở kế bên, ngừng trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ là người của Lăng Tiêu, không ngờ lại nhìn thấy mặt Đường Nguyên Minh: “Sao lại là anh?”
Sao anh Minh lại ở chỗ này?
Đường Nguyên Minh nghe ra cảm xúc thất vọng từ câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn, anh không trả lời cô, giọng nói mất đi sự dịu dàng ngày thường, có thêm chút cứng rắn: “Lên xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt dừng lại bên mặt Đường Nguyên Minh: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Vào thời gian này, địa điểm này, cô không tin là trùng hợp.
Đường Nguyên Minh không trả lời cô mà nhìn thẳng về phía trước.
Xe chạy thẳng về hướng Thịnh gia, trên đường đi hai người đều trầm mặc.
Đêm nay Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác có chút xa lạ, tuy rằng anh không nói cái gì cả.
“Tới rồi.” Đường Nguyên Minh đậu xe ngoài cửa lớn, lúc này mới nghiêng qua nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu không phải người tốt, nếu hai người đã ly hôn thì nên cách xa anh ta một chút.”
“Em biết, nhưng mà anh Minh, đây là chuyện riêng của em” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh đang theo dõi em, em không hy vọng có lần sau, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.”
Nói xong, cô đẩy cửa xuống xe.
Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, thẳng đến bóng cô biến mất khỏi tâm mắt mới lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút hết ngụm này đến ngụm khác.
Hoàn Hoàn, xem ra anh phải học hỏi Diệp Sâm, quang minh chính đại theo đuổi em.