Loại người như Cố Nam Thành căn bản không đáng để chị Nam Tầm lưu luyến.
“Lam tiểu thư.” Giải quyết xong chuyện của Cố Nam Thành, Lăng Kha cười tủm tỉm nhìn về phía Lam Tiếu, cô không quên nhiệm vụ Thịnh Hoàn Hoàn giao cho mình: “Vừa rồi cô nói cái gì, tôi không xin lỗi cô thì đừng mơ ra khỏi nơi này?”
Lam Tiếu biến sắc, cảnh giác nhìn về hướng Lăng Tiêu, lúc này cô ta còn dám hy vọng xa vời Lăng Kha xin lỗi mình sao? Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu biết quá rõ chuyện giữa cô ta và Lăng Phi, làm sao cô cãi với Lăng Kha được?
Thật không nghĩ tới tổ tiên của Lăng Kha và Lăng Tiêu lại là người một nhà.
“Lăng Kha, một vừa hai phải, đừng quá đáng.” Người nói chuyện không phải Lam Tiếu, mà là Triệu Giai Ca mang vẻ mặt cao sang.
Lệ Hàn Tư nhìn dáng vẻ đeo bám không buông của Lăng Kha, trong lòng tăng thêm một tia ghét bỏ, nhưng anh ta vẫn không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của phụ nữ, anh không ngốc như Cố Nam Thành.
Hốc mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, tủi thân mà nhìn Lăng Kha: “Tôi xin lỗi cô không được sao, xin cô đừng so đo với tôi nữa, tôi thừa nhận hết những lời cô vừa nói, vừa lòng chưa?”
Nhìn Lam Tiếu bị buộc thành như vậy, trong lòng mọi người vừa chán ghét lại tức giận với Lăng Kha, cho rằng cô ấy chó cậy thế chủ, kiêu ngạo ương ngạnh.
“Đừng, cô khóc cái gì, tôi còn oan hơn cô đấy biết không?” Lăng Kha chỉ về hướng Lăng Cô dám đứng trước mặt Hoàn Hoàn và anh họ tôi nói mình không đẩy Hoàn Hoàn, nói cô và Lăng Phi không có quan hệ gì, nói cái thai cô bị sảy không phải của Lăng Phi không?”
“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu nhăn mày lại, không giận đã oai.
Lăng Kha tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu, blah blah nói một hơi: “Cô gái này không thừa nhận mình là bạn gái của Lăng Phi, vừa rồi đứng trước mặt mọi người nói Lăng Phi không xứng với cô ta, nói cậu ấy tự mình đa tình, nói cô ta chưa từng hẹn hò với Lăng Phi.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, khí thế khiếp người: “Phải không?”
Sắc mặt Lam Tiếu trăng bệch, tay chân nhữn ra, nếu không phải lúc này còn ngồi trên sô pha thì nhất định đứng không vững.
Lăng Kha nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”
Lăng Kha lấy ra một chồng ảnh và giấy xét nghiệm mang thai trong túi xách rồi ném cho Triệu Giai Ca: “Nhìn cho kỹ đi, nếu vừa rồi tôi có nửa câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn đóng ảnh trên bàn một cái, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm có viết tên Lam Tiếu.
Mà Lệ Hàn Tư cũng liếc nhìn Lăng Kha, lấy hai tấm ảnh trên bàn rồi cẩn thận nghiên cứu, lát sau nói với Triệu Giai Ca: “Không có dấu vết Photoshop.”
Nói cách khác, ảnh chụp là thật.
Sau khi Lệ Hàn Tư lên tiếng, có mấy người cầm ảnh trên bàn lên, rất nhanh chúng đã được truyền tay khắp phòng.
Đó đều là ảnh chụp Lam Tiếu và Lăng Phi hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi… Còn có ảnh hai người ra vào bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện, Lăng Phi cười thật tươi, bế Lam Tiếu lên xoay tròn, mà trong tay Lam Tiếu có cầm biên lai của bệnh viện.
Không khó suy đoán, trong tay Lam Tiếu chính là giấy xét nghiệm mang thai.
Lúc này đột nhiên có người thốt lên: “Trời ạ, sao tấm hình này nhiều máu như thế, chẳng lẽ là chụp vào ngày sinh non?”
“Váy dính máu kìa, trên quần Lăng Phi cũng dính †ùm lum, không phải sinh non thì là gì?”
“Thật không ngờ Lam Tiếu lại là loại người này.”
“Vừa rồi còn nói chướng mắt Lăng Phi, bị vả mặt thật nhanh.”
“Rõ ràng ở bên nhau còn sống chết không thừa nhận, dính phải loại phụ nữ này là Lăng Phi xui xẻo.”