Da hắn cũng rất tốt, đặc biệt sạch sẽ, không thấy có chút đốm và sẹo mụn nào cả.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm tán thưởng trong lòng, ánh mắt lại xẹt qua cái mũi cao cao của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhạt rồi không di chuyển nữa.
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt, quay đầu qua một bên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô sắc bén như chim ưng.
Tay Thịnh Hoàn Hoàn run lên, lập tức tắt máy sấy đi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không làm anh bỏng đó chứ?”
Tự nhiên cô lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu rồi thất thần, thiếu chút nữa đã làm hắn bỏng!
Thấy vành tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, Lăng Tiêu nguy hiểm nheo mắt ưng lại: “Vừa rồi cô nghĩ đến cái gì?”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn nóng lên, lập tức lắc đầu: “Không, không có gì.”
Lăng Tiêu giành lại máy sấy trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lùng nhìn cô: “Có chuyện này mà cũng làm không tốt, còn chưa cút ra ngoài?”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật bứt rứt, nhớ đến đêm nay cô oan uổng hắn ở Thịnh gia, hôm qua lại huỷ hai chiếc siêu xe của hản, hiện tại hắn còn cứu cô, trong lòng cảm thấy thật băn khoăn.
Hơn nữa hắn còn không trả lời cô, không có được đáp án thì đêm nay cô sẽ mất ngủ.
Di động của cô cũng biến mất, cũng không biết Nam Tâm thế nào.
Lăng Tiêu còn ra lệnh cấm đoán, không cho phép cô ra cửa nữa.
Vậy sao mà được, cô sẽ nghẹn điên.
“Thôi để tôi làm đi, anh làm việc cả ngày nhất định rất mệt, chuyện này nên giao cho tôi làm đi”
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý xem nhẹ sắc mặt khó coi của Lăng Tiêu, lại giành cái máy sấy khỏi tay hắn rồi bật chốt mở đến lớn nhất, cố nén khí lạnh sởn tóc gáy mà sấy khô tóc giúp hẳn.
Sau khi tóc khô, cô lập tức lấy gương tới đặt trước mặt hắn: “Anh xem, có phải rất bảnh trai không?”
Sự thật chứng minh cô vẫn rất có khả năng, không phải không làm nên trò trống gì như anh nói đúng không?
Lăng Tiêu liếc nhìn gương một cái, lạnh nhạt kéo nó ra rồi nhìn vào nửa bên mặt sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không muốn bị nhốt lại?”
Lăng Tiêu liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, nhấc tay thề: “Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi bảo đảm không có lần sau.”
Lăng Tiêu khinh thường hừ lạnh: “Rượu bị bỏ thuốc cũng không biết, hung thủ là ai cũng không biết, bị người ta mang đi cũng không biết, cô bảo đảm có lợi ích gì?”
Lần này chỉ là ngoài ý muốn, cô thật sự không ngốc như vậy!
Nhưng đứng trước mặt Lăng Tiêu, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra hoài nghỉ về chỉ số thông minh của mình, cô thật sự ngốc thế sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mặt lại, nhìn chiếc nhãn trên ngón áp út của Lăng Tiêu mà cắn cắn môi, sau đó cô nắm lấy tay Lăng Tiêu, nhẹ nhàng giải thích: “Lúc ấy chỉ có tôi và Nam Tâm, không có người khác, chúng tôi cũng quen biết người phục vụ, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy, vì thế mới sơ suất."
Nói xong, cô kéo kéo đầu ngón tay của Lăng Tiêu: “Đừng nóng giận, tôi xin lỗi anh vì chuyện đêm nay, tôi không nên hoài nghi anh, thực xin lỗi.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái tươi đẹp như hoa trước mặt, ngón tay giật giật, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, sau đó bị lạnh lão bao trùm.
Còn học được làm nũng, cô cho rằng dùng giọng nũng nịu như vậy có tác dụng với hắn sao?
Trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chút khó khăn, đây đã là cực hạn của cô, đáng tiếc không có tác dụng với Lăng Tiêu.
Cô chậm rãi buông tay Lăng Tiêu ra: “Tôi chưa ra cửa đã ngất rồi, cho nên tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì.”
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ mất mát của cô, đột nhiên đứng lên rồi đi ra bên ngoài. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng vô tình của hắn, mắt hạnh ảm đạm.
Lúc này chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa: “Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không mau theo kịp?”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó nhếch môi lên: “Tới ngay đây.”