Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô và Lăng Tiêu còn liên hệ không?

Nếu là ngày hôm qua, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trả lời chắc chắn rằng: Không có.

Nhưng hiện tại cô đang nỗ lực liên hệ với Lăng Tiêu.

Cô cần biết rõ chuyện tối hôm qua.

Vì sao Lăng Tiêu lại xuất hiện trong phòng cô lúc nửa đêm, hơn nữa hắn đuổi theo hung thủ ra ngoài nên rất có khả năng đã nhìn thấy mặt kẻ đó.

Cô nhất định phải biết kẻ nào muốn hại ba mình.

Sự chần chờ của Thịnh Hoàn Hoàn làm các phóng viên đã nhận ra mờ ám: “Hai người còn liên hệ đúng không, Lăng Tiêu cảm thấy như thế nào khi cô tham gia thi đấu?”

“Cô và Lăng Tiêu có khả năng tái hôn không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, nhìn phóng viên đưa ra câu hỏi cuối cùng mà trả lời: “Tôi và Lăng Tiêu không có khả năng tái hôn.”

Tuy cô rung động với Lăng Tiêu, nhưng cô biết ly hôn với hắn là quyết định chính xác nhất, nếu không cách mà họ ở bên nhau trước đó chỉ làm cô càng ngày càng hèn mọn trước mặt hắn mà thôi.

Có lẽ Lăng Tiêu có rất nhiều điểm đáng khen, nhưng lại không phải là người phù hợp với cô.

Ước nguyện ban đầu của cô chưa bao giờ thay đổi, cô muốn lấy một người đàn ông dịu dàng quan tâm gia đình, sinh ra hai ba đứa nhỏ đáng yêu, làm chuyện mình muốn làm.

Mà Lăng Tiêu không làm được những điều đó.

Khi đi ra từ sân thi đấu, Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nhạc chờ vang lên vài tiếng đã bị tắt ngang.

Cô chấp nhất soạn một tin nhắn rồi gửi qua: “Tôi chỉ muốn hỏi anh có đuổi kịp hung thủ kia không?”

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được câu trả lời rất nhanh.

“Không có, để hắn chạy thoát rồi.”

Tin nhắn này làm Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng buông điện thoại xuống.

Một lát sau cô lại gửi thêm một tin nhắn qua: “Cảm ơn anh đã cứu mạng ba tôi.”

Còn mấy tàn thuốc nằm trong phòng và vì sao Lăng Tiêu lại xuất hiện trong nhà cô vào lúc nửa đêm thì cô không hỏi nhiều.

Lăng Tiêu tắt máy của cô là do không muốn trả lời, cho nên dù cô có hỏi cũng không được đáp lại, mà cô cũng không muốn biết lắm.

Thời gian còn sớm, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không đến công ty mà trực tiếp về nhà, an nguy của Thịnh Xán làm cô rất lo lắng.



Về đến nhà cô liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh.

“Anh Minh, sao anh lại tới đây?”

Nhìn thấy Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có chút phức tạp, cô không muốn anh nhúng tay vào chuyện nhà mình.

Người trưởng thành đều hiểu ân tình phải trả lại.

“Hoàn Hoàn, con đã trở lại rồi.” Đường Nguyên Minh còn chưa trả lời thì Thịnh phu nhân đã ra đón, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn đi qua một bên: “Hoàn Hoàn, là mẹ gọi điện thoại cho chú Đường của con, mẹ báo cảnh sát rồi, nhưng chúng ta đều biết cơ bản không có hy vọng.”

“Thang Nguỵ trúng một phát súng còn nằm ở bệnh viện, mẹ thật sự không tin nổi những vệ sĩ trong nhà, lỡ chuyện tối hôm qua xảy ra lần nữa thì ba con chưa chắc may mắn như vậy được.”

Đúng vậy, vào thời điểm mấu chốt mà bên cạnh cô chẳng có ai dùng được.

Trước đó vất vả lắm mới nhìn trúng Thang Nguỵ, nhưng lại bị Mộ Thành Chu nổ súng bắn bị thương, không đến nửa năm cũng không khôi phục được.

Dù gì Đường Thắng Văn cũng ngồi ở địa vị cao, bên cạnh có không ít vệ sĩ đều là bộ đội đặc chủng trăm dặm mới tìm được một người, chỉ có người như vậy mới bảo đảm an nguy cho ba của cô được.

“Mẹ cũng không ngờ A Minh sẽ qua tới.” Ít nhiều gì Thịnh phu nhân cũng phát hiện được tâm tư của Đường Nguyên Minh đối với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng bà không biết con mình có ý đó với anh không: “Hoàn Hoàn, con sẽ không trách mẹ tự ý quyết định chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay Thịnh phu nhân: “Mẹ, sao con lại trách mẹ được, mọi chuyện đều lấy an nguy của ba làm đầu.”

Xem ra cô phải đến tìm chị Nam Tầm, cũng không thể luôn làm phiền nhà họ Đường.

Nam Tầm xuất thân từ trường quân đội nên có quen hệ khá nhiều ở phương diện này, tốn nhiều tiền cũng không sao cả, nhưng phải tìm người thật sự có bản lĩnh, còn chuyện trung tâm thì rất khó.

Trước mắt thật sự không trông cậy vào những vệ sĩ trong nhà được.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Văn Sâm bên cạnh Lăng Tiêu, nếu bên cạnh cô có người tài giỏi như vậy thì cô đã bớt áp lực rất nhiều.

Đường Nguyên Minh dẫn hai vệ sĩ đến đây, trông họ có vẻ rất trầm ổn nhanh nhạy, Thịnh Hoàn Hoàn cho hai người này ở lại.

Sau khi ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đưa Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, hai người đi rất chậm.

Đường Nguyên Minh nhìn ánh sao trên trời đêm mà nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngày mai thời tiết nhất định khá tốt.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trời sao mà gật đầu: “Ừm.”

Lúc này Đường Nguyên Minh nghiêng mặt qua nhìn cô: “Hoàn Hoàn, ngày mai là sinh nhật của chú anh, em sẽ đến chứ?”

“Vâng.”

Quan hệ của hai nhà luôn rất tốt nên trong nhà cũng nhận được thư mời, Thịnh phu nhân có con nhỏ nên không tiện đi, hơn nữa lúc này bà không có khả năng rời khỏi Thịnh Xán nên chỉ có thể là Thịnh Hoàn Hoàn đến tham dự.

Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Vậy anh tới đón em được không?”



Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Được ạ.”

Khóe miệng Đường Nguyên Minh nhếch lên lộ ra nụ cười đặc biệt loá mắt, mang theo vẻ sang sảng hào phóng của một chàng trai: “Anh sợ em sẽ từ chối, sau khi anh trở về cứ cảm thấy quan hệ giữa chúng ta hơi xa lạ.”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt, đã thật lâu cô không nhìn thấy nụ cười này, nó làm cô nhớ tới thiếu niên trước kia vẫn luôn bảo vệ mình.

Ánh mắt cô không khỏi dừng lại trên đôi tay hắn, trên đôi tay thon dài đó có thêm những vết cắt và bỏng rợp mới.

Lần trước món trứng chiên ăn ở chung cư của anh quá thất bại, xem ra mấy ngày nay đã có tiến bộ.

Thịnh Hoàn Hoàn không đáp mà nhìn tay anh và hỏi: “Anh Minh đang học nấu cơm sao?”

Đường Nguyên Minh ngẩn người, sau đó cười nhạt và nói: “Hồi ở trong quân không có cơ hội vào bếp, hiện tại ở một mình không thể ăn bên ngoài mãi được, hơn nữa trở về luôn bị bà nội nhắc mãi, nói anh không biết cách sống gì cả.”

Thịnh Hoàn Hoàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó: “Bà nội Đường đặc biệt đáng yêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Lăng lão thái thái, đó cũng là một bà lão dí dởm đáng yêu.

Đáng tiếc cô không có phúc nhận!

Đường Nguyên Minh cười cười: “Đúng vậy, chỉ là cằn nhằn mãi, luôn moi móc lỗi trên người anh, từ đầu đến chân anh cái gì cũng bị bà ghét bỏ hết.”

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Bà nội thương anh nên mới cố ý trêu chọc để anh nói đùa với bà.”

“Đúng vậy!”

Lúc này hai người đã đi tới cửa, Đường Nguyên Minh duỗi tay xoa xoa đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh phải đi rồi, chuyện bác trai em đừng quá lo lắng, anh sẽ mau chóng bắt được hung thủ đứng phía sau thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng mà nói: “Cảm ơn anh.”

Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng: “Hoàn Hoàn, bữa cơm lần trước là lần đầu tiên anh làm, quá thất bại, lần sau sẽ tốt hơn.”

Nói xong, anh không đợi Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại đã phất phất tay với cô: “Bên ngoài lạnh lắm, em mau trở về đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông phất tay từ biệt cô với vẻ mặt rất phức tạp, cô suy đoán không sai, anh Minh học nấu cơm là vì cô.

Trước đó chị Nam Tầm nói anh Minh có ý với cô mà cô còn chưa tin, hiện tại mới biết mình phản ứng chậm đến mức nào.

Thịnh phu nhân đã đi tới từ phía sau Thịnh Hoàn Hoàn: “A Minh là đứa nhỏ tốt, nếu năm đó nó không đi tòng quân thì chắc hai con đã kết hôn rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Mẹ, hiện tại con không muốn suy xét đến chuyện tình cảm.”

Thịnh phu nhân nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ không ép con, chuyện tình cảm tự con làm chủ, mẹ chỉ hy vọng con hiểu rốt cuộc mình muốn gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK