Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp."
Gia pháp...
"Phạm sai cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.
Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chi Vũ."
Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.
Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chi Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón Thiên Vũ đã từng gặp cô ta một lần."
Chỉ gặp một lần?
Vậy người bạn gái trước trông rất giống cô, làm hắn nhớ mãi không quên là ai?
Không phải là hắn bịa đặt, thật ra là không có người này?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta chính là người bạn gái cũ làm anh nhớ mãi không quên chứ."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, hiển nhiên đã sớm quên chuyện mình từng nói, hắn nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không có bạn gái cũ, chỉ có vợ cũ."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Lăng Tiêu rất hài lòng phản ứng của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục bôi thuốc lên lưng hắn: “Tay thì sao?"
Lăng Tiêu lại nhắm hai mắt lại, hời hợt: “Trà vừa pha xong, tạt lên."
Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại: “Bị phỏng ở biệt thự lưng chừng núi?"
Kỳ thật cô muốn hỏi là chén nước trà đó có phải là Lăng Hoa Thanh tạt không.
Lăng Tiêu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi thay đổi chủ đề: “Đường Nguyên Minh nấu ăn thế nào?"
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, thái độ của Lăng Tiêu chứng minh suy đoán của cô, nhất định là hắn phát sinh tranh chấp với Lăng Hoa Thanh ở biệt thự lưng chừng núi nên mới bị phỏng như vậy.
"Cũng không tệ lắm." Thịnh Hoàn Hoàn không yên lòng trả lời.
Lăng Tiêu là con của ông ta, sao Lăng Hoa Thanh lại ra tay được?
Câu "Cũng không tệ lắm" này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu lại mở mắt ra, lặp lại câu nói này của cô lần nữa: “Cũng không tệ lắm?"
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, nhớ tới mấy tấm ảnh Lăng lão thái thái gửi cho mình thì ánh mắt lại nhìn xuống tay Lăng Tiêu: Tay hắn đã phỏng thành như vậy mà ban đêm còn xuống bếp, thật là không biết sống chết.
"Anh nên trở về đi."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói về Đường Nguyên Minh với Lăng Tiêu nên cất đồ rồi đứng lên.
Cô còn chưa diễn xong vở kịch này, sau khi cất hộp y tế đi thì cầm điện thoại bước vào phòng tắm, đứng trong phòng tắm mắng hết người này đến người khác, thảm nhất đương nhiên là quản lý phòng an ninh.
Chu gia.
Chu Tín thu được video hội nghị Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Dương Lập.
Dương Lập rất đắc ý mà nói: “Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn như con ruồi mất đầu, bắt được ai là mắng, căn bản không còn bình tĩnh tỉnh táo nổi nữa, tôi thấy đêm nay cô ta sẽ mất ngủ."
Chu Tín cười nói: “Làm mất thứ quan trọng như vậy thì Đường Thị không có khả năng giao dự án này cho cô ta nữa, có lẽ sẽ bị kiện, buộc Thịnh Thế bồi thường một số tiền kếch xù, cô ta đương nhiên sốt ruột rồi."
Dương Lập kích động mà nói: “Tốt chờ mong ngày mai đến, hi vọng đến lúc đó đừng dọa khóc cô ta, ha ha!"
Chu Tín không quên căn dặn: “Giấu kỹ thứ đó đi, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào cả, chờ im ắng rồi lại tìm người để bán ra cái giá tốt."
Dương Lập nghe xong thì vội vàng nói: “Tổng giám yên tâm, đã giấu kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không có ai biết."