Lúc này trên chiếc giường lớn màu xám có một bộ quần áo.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho cô.
Cô không phát hiện đồ của mình trong phòng tắm, chắc là bị Đường Nguyên Minh vứt bỏ, cô muốn trở về thì phải mặc bộ đồ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà cầm quần áo bước vào phòng tắm, khóa cửa lại tháo từng cái cúc áo ra rồi ném áo sơmi của Đường Nguyên Minh đi thật xa.
Cô mặc quần áo do Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho mình vào, cô trong gương như một cô công chúa, nhưng lại là công chúa mất đi linh hồn.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, anh nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh mà đi thẳng tới cạnh cửa, nhanh chóng đưa tay nhập mật khẩu, anh từng nói mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nhưng ba lần liên tục đều biểu hiện nhập sai mật khẩu.
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo nói: “Nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn trở về."
Đường Nguyên Minh lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Em ăn tô mì này trước đã."
Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm chế tính tình mà nói lần nữa: “Nói mật khẩu cho tôi."
Đường Nguyên Minh không nói thêm gì nữa, dù ánh mắt cô lạnh lẽo phẫn nộ đến mức nào thì anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Bị Đường Nguyên Minh nhìn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như có vô số sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy cô, sự thâm tình yêu thương này làm người ta ngạt thở.
"Tôi nói cho tôi biết mật khẩu."
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi tới, nâng bát mì trước mặt Đường Nguyên Minh lên mà hung tợn đập xuống đất.
"Bịch" một tiếng, mì và nước văng khắp nơi.
"Nói mật khẩu cho tôi." Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lặp lại câu nói này.
Cô muốn trở về, rất có thể Văn Sâm còn nằm trong nhà máy bỏ hoang lạnh lẽo, nếu như bị chuột phát hiện thì chúng sẽ gặm thi thể của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Nhưng Đường Nguyên Minh không bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi châm lửa, cách một lớp khói mỏng, ngũ quan bảnh trai của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cầm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."