Lăng Tiêu lập tức ngồi dậy khỏi giường: Râu, đâm người… những từ này đều nhắc nhở Lăng Tiêu rằng trên giường Thịnh Hoàn Hoàn có đàn ông.
Hiện tại còn xuất hiện một cô gái, Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến hình ảnh hoang đường một nam hai nữ, hơn nữa hai cô gái này đều uống say, người đàn ông kia muốn làm gì thì làm đó.
Gặp phải chuyện này, là đàn ông đều không đứng nhìn bàng quan, huống chỉ đối phương còn là vợ cũ của hắn.
Lăng Kha ợ hơi rượu một cái, cười như một con ngốc: “Anh ra lệnh cho tôi? Tôi càng không làm.”
Đã không nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn nữa, có phải cô đã bị người đàn ông kia mang đi hay không?
“Tôi bảo cô lập tức đưa điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.”
Huyệt Thái Dương của Lăng Tiêu nhói đau, trong tiếng nói lạnh lẽo mang theo lửa giận nghiến răng nghiến lợi, hắn lập tức bước xuống giường, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
Con ma men Lăng Kha không biết sợ là gì: “Ha hả, anh tìm Hoàn Hoàn à… Anh còn chưa nói mình là ai.”
Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Lăng Tiêu.”
Những người hầu gác đêm dưới lầu thấy Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng ra cửa thì quay mặt nhìn nhau, hơn nửa đêm mà thiếu gia mặc áo ngủ muốn đi đâu, có cần thông báo cho Bạch quản gia không?
Lăng Kha nghe thấy tên Lăng Tiêu thì phản ứng rất mãnh liệt: “Không không… Không cho anh giả mạo anh họ họ của tôi.”
“Lăng Kha.” “Tôi đây."
Lăng Tiêu không thể nhịn được mà rít gào ra tiếng, kéo cửa xe ra rồi “Phanh” một tiếng đóng lại: “Cô ở đâu, tôi bảo cô kêu Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại.
“Em ở nhà của Hoàn Hoàn!”
Rốt cuộc Lăng Kha cũng nghe ra giọng của Lăng Tiêu, lập tức như đứa bé ngoan mà trả lời, vài giây sau lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn ngủ rồi, không thể nghe điện thoại của anh, có chuyện gì anh nói với em đi, em nhất định chuyển lời cho anh… Oa, Hoàn Hoàn, không ngờ ngực của cậu to như thế
Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn nỉ non: “Tránh ra, đừng lấy râu đâm tôi
Lăng Kha: “Cậu ngủ đến choáng váng rồi à, đừng kéo tóc của tớ… Ô ô… Sao của tớ lại nhỏ như thế, cậu to hơn tớ hơn một nửa lận…”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Không phải, Lăng Tiêu nói tớ không lớn không nhỏ như vậy rất vừa vặn… Cậu đừng có sờ, sờ nữa bị cậu sờ nhỏ thì sao…”
Lăng Tiêu: “…
Hai kẻ điên, ngu ngốc.
Lăng Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai người thì khuôn mặt tuấn tú lập tức đen như Bao Công, duỗi tay đóng cánh cửa vừa mở ra lại.
Hắn cả đời anh minh, lại bị hai cô gái ma men này chơi.
Lăng Tiêu vừa giận lại bực, tức đến ném điện thoại qua một bên, lúc này giọng của Lăng Kha lại truyền đến: “Hoàn Hoàn… Cái kia của Lăng Tiêu lợi hại không?”
Cái kia?
Gái gì?
Lăng Tiêu bất giác kéo dài lỗ tai.
“Ảnh hả… Ảnh rất lợi hại…”
“Lệ Hàn Tư cũng siêu lợi hại…”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không chịu yếu thế: “Lăng Tiêu lợi hại hơn.”