Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở vị trí một người cha thì lời nói của Đường Thắng Văn rất khó nghe.

Đường Nguyên Minh đưa tay che lỗ tai Thịnh Hoàn Hoàn lại, không để cô nghe thấy những lời khó nghe đó, chỉ mặt không cảm xúc nói với phi công phía trước: “Cất cánh."

Giọng nói của Đường Thắng Văn lại vang lên lần nữa: “Đường Nguyên Minh mày nghĩ mình còn đi được sao? Mày nhìn xung quanh thử xem."

Mấy chiếc máy bay trực thăng nhao nhao mở cửa ra, từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Đường Nguyên Minh, mấy người đàn ông trong máy bay lập tức biến sắc rồi lập tức nhìn về phía anh.

Những gương mặt quen thuộc kia đều là anh em từng vào sinh ra tử với Đường Nguyên Minh, bây giờ đầu họ đều bị súng chỉa vào.

Sống chết của họ đều được quyết định bởi lựa chọn của Đường Nguyên Minh.

Đường Thắng Văn tiếp tục nói: “Nếu mày dám đi thì họ sẽ được định tội danh phản bội, bị bí mật xử tử."

"Đường thiếu." Mấy người đàn ông lo lắng nhìn Đường Nguyên Minh.

Những người bị bắt đều là đồng bọn và cũng là chiến hữu anh em vào sinh ra tử với họ.

Dù thế nào thì họ cũng không thể vứt bỏ mặc kệ.

Lúc này một tiếng nói truyền đến từ một chiếc trực thăng khác: “Đường Nguyên Minh, máy bay số xxx anh đặt vé đã bị chúng tôi vây quanh, anh không đi đâu được cả."

Tiếng nói này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi quen thuộc, cô ghé vào cửa sổ phi cơ thì trông thấy Phùng Việt, anh ta là thư ký riêng của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu cục diện lúc này rất bất lợi cho Đường Nguyên Minh, hiện tại anh đâm lao phải theo lao, thế là cô ôm bụng đau khổ khóc ròng: “Đau quá... Bụng của tôi..."

Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chau mày sắc mặt tái nhợt thì đáy mắt hiện đầy lo lắng, cũng tràn ngập không cam lòng.

Chẳng lẽ anh chỉ có thể đưa Hoàn Hoàn về bên cạnh Lăng Tiêu?

Không, không có khả năng!

Lúc này một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh.

Đường Nguyên Minh trông thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó nhỏ lên mu bàn tay anh, làm tim anh như bị khoét một cái lỗ.

"Anh Minh... Cầu xin anh thả tôi đi, tôi không muốn chết..." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, lại một giọt nước mắt trượt xuống: “Còn có những người thề sống chết đi theo anh ở bên ngoài, họ cũng không muốn chết... Người chết rồi thì không còn cái gì, chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn."

Người chết rồi thì không còn cái gì.

Chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn.

Anh có thể chạy trốn, nhưng chiến hữu bên ngoài thì sao?

Còn sức khoẻ của Hoàn Hoàn nữa, hiện tại làm sao cô có thể chạy trốn cùng với anh được chứ?

Cuối cùng ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên người Đường Thắng Văn, đáy mắt đầy hận thù mãnh liệt không cách nào xua tan, sự hận thù này không nên xuất hiện ở hai cha con mà giống kẻ thù không đội trời chung hơn.

Qua một lúc lâu Đường Nguyên Minh mới mở miệng: “Tắt máy."

Cánh máy bay từ từ dừng lại, thủ hạ mở cửa ra cho Đường Nguyên Minh.

Lúc này máy bay của Đường Thắng Văn và Phùng Việt cũng đáp xuống sân thượng, hai nhóm người lần lượt đi xuống máy bay.

Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống.

Phùng Việt lập tức đi lên trước, lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt: “Thịnh tiểu thư, cô không sao chứ?"

Thịnh Hoàn Hoàn giãy dụa mấy lần mà Đường Nguyên Minh vẫn không buông cô ra.

Đường Thắng Văn lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh: “Còn không buông người xuống."

Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía Phùng Việt, ánh mắt sắc bén như hai mũi tên: “Đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cô ấy và đứa bé trong bụng bị gì thì tôi dùng đầu của anh để tế họ."

Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy lửa giận, cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại hèn hạ như vậy.

Anh che chở cho con của cô và Lăng Tiêu không phải là cố ý để người ta hiểu lầm đứa bé này là cốt nhục của anh sao?

Có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK