Cô bé nghe xong thì không cam lòng mà tiếp tục nhảy, không ngờ lại trẹo chân, cô ôm lấy cái chân bị thương mà rơi lệ.
Thích Khôn than nhẹ: “Kiến thức cơ bản của cô không tệ, nhưng cũng chỉ như thế, nếu cô thật sự yêu quý vũ đạo thì làm cô giáo dạy nhảy cũng được, trở về đi!"
Sau đó có thêm mấy người cũng làm Thích Khôn lắc đầu.
Mãi đến khi một cậu bé 6 tuổi tiến lên nhảy mấy động tác thì Thích Khôn không bảo cậu trở về mà lại kêu đi vào.
Điều này làm cha mẹ cậu bé mừng muốn chết.
Đó là Thích Khôn, là nhân vật cấp bậc quốc bảo giới vũ đạo, nếu con họ bái ông ấy làm thầy và được chỉ điểm dạy bảo, cộng thêm danh tiếng và quan hệ của ông ấy thì thành tựu tương lai của cậu nhất định sẽ rất phi phàm.
Nhưng rất nhanh cậu bé đã mất mát đi ra từ bên trong.
Mẹ cậu bé khẩn trương hỏi: “Không phải thầy ấy gọi con vào sao, không nói gì với con à?"
Cậu bé lắc đầu: “Ông ấy bảo con trở về, con hỏi vì sao lại gọi con vào thì ông ấy nói không phải vì con đặc biệt mà chỉ vì con quá thấp, đứng bên ngoài không thấy được."
Sau khi tiễn cậu bé đó thì lại có mấy đợt người tới, Thích Khôn đều xua tay.
Một ngày trôi qua, vẫn là một ngày không có gì đáng ngạc nhiên.
Kỳ thật trong mấy đứa nhỏ đến khoảng thời gian này cũng có mấy đứa để lại ấn tượng cho Thích Khôn, nhưng trên người họ luôn thiếu một thứ gì đó làm ông không thể chấp nhận.
Chấp nhận sẽ để lại tiếc nuối, nguyên nhân là do từng gặp được người tốt nhất nên không thể chịu được.
Chạng vạng tối, Thích Khôn nhận được điện thoại của A Nhã: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Thích Khôn không chút suy nghĩ đã từ chối: “Tôi trốn tới đây là muốn được yên tĩnh, đã nói không đi rồi mà sao cả đám đều nghe không hiểu tiếng người?"
Gia thế của Thích Khôn rất tốt, ông ấy là người nhà giàu nên căn bản không thiếu tiền, vì thế cúp hoa đào đến mời nhiều lần đều không mời được vị Đại Phật này.
A Nhã thần thần bí bí nói: “Thật sự không đến à? Vậy sau này ông đừng hối hận!"
Thích Khôn oai phong hừ lạnh một tiếng: “Không hối hận, đi làm ban giám khảo cho loại tiết mục này còn không bằng ngủ thêm hai giấc cho đã."
A Nhã cười nói: “Vậy ông cứ ngủ đi, biết ông không trở lại thì tôi cũng an tâm, nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành thì tôi thật kích động..."
"Chờ một chút, bà nói vậy là có ý gì?" Thích Khôn lập tức ngồi dậy khỏi ghế bành: “Bà nói rõ xem lời này là có ý gì."
Cái gì gọi là tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành?
A Nhã cười cười: “Chính là nghĩa trên mặt chữ đó, là ông nói không trở lại, đến lúc đó đừng trở về giành với tôi."
Nói xong, A Nhã lập tức cúp điện thoại.
Người đàn ông đứng bên cạnh A Nhã khẩn trương hỏi: “Thế nào cô A Nhã, thầy Thích Khôn có tới không?"
A Nhã cười nói chắc chắn: “Yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ đến."
Lúc này Thích Khôn vừa cúp điện thoại đã thu dọn đồ đạc chạy đến Hải Thành trong đêm...
Trước một ngày thi đấu, tổ tiết mục cúp hoa đào mới công bố danh sách thi đấu lần này trên Weibo, trong ba cái tên có một người là Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh tên của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên bảng hotsearch.
Đảo mắt đã đến cuộc thi đấu.
Thịnh Hoàn Hoàn lôi bộ đồ nhảy năm đó ra khỏi thùng rồi bảo người hầu giặt ủi, sau khi mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, bày ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Cô đứng trước gương, cô trong gương không còn vẻ ngây ngô như năm mười sáu tuổi, thân thể cũng đầy đặn hơn trước kia, sau khi mặc bộ đồ nhảy màu đỏ trắng này vào thì vóc dáng và khí chất vẫn còn.
Sáu năm trước cách hiện tại thật xa xôi, cứ như chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy cô mới quen Mộ Tư, bài nhảy này là nhảy vì anh ta!
Đảo mắt một cái cái gì cũng thay đổi!
Nam Tầm và Lăng Kha đã đến rất sớm, ba người cùng đi đến hiện trường cúp hoa đào.
Cúp hoa đào được tổ chức rất long trọng, chỉ chuyện dựng sân khấu cũng đã bỏ vào số tiền khổng lồ, nhìn từ xa xa có thể trông thấy ánh đèn óng ánh vô cùng hoa lệ.