Thịnh Hoàn Hoàn: “Là Trịnh Hữu Tài.”
Không ít người đều nghe được những lời nói Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ lúc bị cảnh sát mang đi.
Trịnh cục trưởng? Đó chẳng phải là Trịnh Hữu Tài của cục cảnh sát sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em quen biết viện trưởng viện kiểm sát, ông ấy là người cương trực công chính, nếu chúng ta tra được chứng cứ Trịnh Hữu Tài đút lót, trực tiếp tung lên mạng thì người của viện kiểm sát nhất định sẽ lập án điều tra.”
Nam Tầm nghe xong thì lập tức hiểu ý Thịnh Hoàn Hoàn: “Giao cho chị đi!”
…
3 giờ chiều, trong cục cảnh sát.
Trong văn phòng của Trịnh Hữu Tài là một mảnh áp lực, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, thân thể đang run rẩy: “Xong rồi, tôi xong rồi, là ai... Là ai đâm sau lưng tôi.”
Chỉ thấy tấm ảnh trên máy tính, Trịnh Hữu Tài ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên đùi, hôn lên mặt cô, một bàn tay đặt trên đùi cô.
Bối cảnh của tấm hình là câu lạc bộ đêm tiếng tăm lừng lẫy của Hải Thành.
Kéo xuống một chút, ảnh phía dưới càng sắc dục, tay Trịnh Hữu Tài trực tiếp đặt trên ngực cô gái, người đàn ông bên cạnh đang vỗ tay.
Người vỗ tay đó không phải người khác mà là Trần Vấn Thiên mới ra tù vào thời gian trước.
Trần Vấn Thiên này là lưu manh nổi danh của Hải Thành, đã từng làm việc cho Vân Kỳ, sau này không biết tại sao lại bị Vân Kỳ đuổi đi, đồng thời gã cũng là em ruột của Trần Hạo Thiên.
“Rốt cuộc những tấm ảnh này là do thằng chó nào chụp.” Trịnh Hữu Tài cố hồi tưởng tình cảnh tối ngày đó, rốt cuộc cũng nghĩ đến là ai chụp chúng.
Là Trần Hạo Thiên, ngày đó Trần Hạo Thiên ngồi ở vị trí này, vẫn luôn gọi đi rồi chơi điện thoại.
Đúng, nhất định chính là ông ta.
“Không ngờ thằng chó chết này dám lấy oán trả ơn, đâm tôi một dao.”
Trịnh Hữu Tài lập tức gọi điện thoại cho Trần Hạo Thiên.
Tối hôm qua Trần Hạo Thiên ngủ không được ngon ở cục cảnh sát, lúc này đang ngủ bù, còn không biết đã xảy ra chuyện gì: “Trịnh cục trưởng, chuyện hôm qua thật cảm ơn ông, ông không nhìn thấy sáng hôm nay sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn xuất sắc đến mức nào, tin chắc không bao lâu nữa cô ta sẽ cút đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tắm cô ta sạch sẽ rồi đưa lên giường ông...”
“Ông nói đủ chưa.” Trịnh Hữu Tài nghiến răng nghiến lợi: “Trần Hạo Thiên, con mẹ nó có phải ông nghĩ tôi bị ngu không?”
Hiện tại ông ta còn không giữ nổi chức vụ, nếu bên trên tra xuống thì có lẽ ông ta còn gặp tai ương lao ngục, đâu còn tâm tư mơ ước Thịnh Hoàn Hoàn!
Trần Hạo Thiên lập tức hết buồn ngủ: “Trịnh cục trưởng, ông nói vậy là có ý gì?”
“Ông thật sự không biết hay là giả ngu?” Trịnh Hữu Tài phẫn nộ vỗ cái bàn trước mặt: “Tôi nói cho ông, Trần Hạo Thiên, nếu tôi ngồi tù thì con mẹ nó ông cũng phải đi theo.”
Trịnh Hữu Tài không nói nhiều với Trần Hạo Thiên, hiện tại cầm tiền trốn chạy mới quan trọng, ông ta đã làm ra bao nhiêu chuyện vi phạm kỷ luật thì trong lòng biết rõ, nếu bên trên lập án điều tra thì ông chỉ có kết cục ngồi tù mà thôi.
Ông ta không muốn ngồi tù, cho nên phải mang tiền chạy trốn.
Nhưng Trịnh Hữu Tài không ngờ lúc này người của viện kiểm sát đã đứng ngoài cửa văn phòng!!!
Trần Hạo Thiên nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, muốn gọi cho Chu Tín, lúc này Trần Anh Kỳ mang vẻ mặt kinh hoảng đẩy cửa tiến vào: “Ba, xảy ra chuyện lớn rồi...”
Nhìn thấy những tấm ảnh đó, Trần Hạo Thiên như bị sét đánh.
“Không phải ba chụp, là con bồ của chú con chụp, lúc ấy nó ngồi ngay bên cạnh ba, Trần cục trưởng nhất định đã hiểu lầm.”
Mặt Trần Hạo Thiên xanh mét: “Ba sớm đã cảnh cáo chú con, bảo nó xoá ảnh đi, sao lại bị người ta gửi lên mạng chứ?”
Trần Anh Kỳ nôn nóng nói: “Mau gọi điện thoại cho chú hỏi rõ ràng, tốt nhất bảo chú đi đâu đó tránh chút đi.”
Trần Hạo Thiên gật đầu, lập tức gọi cho Trần Vấn Thiên.
Trần Vấn Thiên đang buồn bực sao những tấm ảnh trên mạng lại bị lộ ra ngoài, lúc ấy gã bảo con bồ gửi ảnh cho mình xong thì có thấy cô ta xoá ảnh mới rời đi.
Nói cách khác, những tấm ảnh đó chỉ có trong điện thoại của gã, nếu không phải gã gửi thì làm sao lại lộ ra, bị ai tiết lộ ra ngoài?
Đáng tiếc gã không có thời gian đi tìm đáp án nữa!!!
Thịnh Hoàn Hoàn hành động rất nhanh, Trịnh Hữu Tài vừa bị mang đi thì cô liền bảo Thẩm Nam phòng tài vụ dẫn luật sư tìm tới phó cục trưởng.
Cục trưởng Trịnh Hữu Tài vừa đi, trước khi cục trưởng mới nhậm chức thì chuyện trong cục do phó cục trưởng định đoạt.
Có vết xe đổ của Trịnh Hữu Tài, phó cục trưởng nhất định sẽ xử lý công bằng, cương trực công chính.
Hơn nữa, hiện giờ Trần Hạo Thiên không chỉ phạm tội thương nghiệp, còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc thu mua Trịnh cục trưởng, cục cảnh sát không dính vào nhiều, rất nhanh viện kiểm sát sẽ thẩm vấn ông ta.
Trần Hạo Thiên mắng Trần Vấn Thiên một hồi, càng nghĩ càng bất an, vội bảo Trần Vấn Thiên mau đi ra ngoài trốn, chờ im chuyện lại trở về.
Sau khi tắt máy, Trần Hạo Thiên vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Mới đi ra khỏi phòng thay đồ, Trần Anh Kỳ lại nói cho ông ta một tin xấu: “Ba, Trịnh cục trưởng bị người của viện kiểm sát mang đi.”
“Sao lại nhanh như thế?”
Hai chân Trần Hạo Thiên mềm nhũn, cũng may Trần Anh Kỳ lập tức đỡ lấy ông ta: “Ba, ba bình tĩnh một chút, việc này nhất định có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn, ba mau nghĩ cách đi.”
“Đúng vậy, ba phải mau nghĩ cách.” Trần Hạo Thiên miễn cưỡng đứng thẳng lên, miệng luôn lẩm bẩm: “Nghĩ cách, nghĩ cách...”
Trần Anh Kỳ thấy Trần Hạo Thiên không thể bình tĩnh thì đề nghị ông ta đi tìm Chu Tín thương lượng.
Trần Hạo Thiên nghe thấy tên Chu Tín thì như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đúng rồi, ba đi tìm Chu Tín, ông ấy nhất định sẽ có cách.”
Nói xong, ông ta lập tức đi ra ngoài cửa.
Trần Anh Kỳ vội vàng gọi ông ta lại: “Ba, ba mang theo vài thứ đi.”
Trần Hạo Thiên dừng bước, xoay người trở về: “Đúng vậy, con nói rất đúng, ba không thể tay không đi qua, phải mang vài thứ cho Chu Tín, Anh Kỳ... Con nói xem ba nên mang cái gì qua đó?”
Trần Hạo Thiên đã hoảng sợ, trán đầy mồ hôi lạnh.
Trần Anh Kỳ trầm ngâm: “Mang ngọc thạch năm trước ba mua ở chợ phỉ thúy, con thấy Chu Tín rất thích, ba luôn không nỡ tặng, lần này không thể luyến tiếc nữa.”
Vào lúc này, Trần Hạo Thiên đâu còn tâm tư để ý những vật ngoài thân đó: “Đi, mau vào tủ sắt phòng sách của ba lấy mảnh ngọc thạch tới.”
Trần Anh Kỳ gật đầu, lập tức bước nhanh vào phòng sách của Trần Hạo Thiên.
Một lát sau, Trần Anh Kỳ ôm cái hộp đi ra: “Ba, lấy được rồi, chúng ta đi mau...”
Lời nói còn chưa nói xong thì hai ba con đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Chân Trần Hạo Thiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, run rẩy nhìn về phía Trần Anh Kỳ: “Mau đi, mau đi xem có phải tới nhà chúng ta hay không.”
Trần Anh Kỳ vội đi đến cửa sổ, thấy ba chiếc xe cảnh sát đậu ở cửa nhà thì sắc mặt lập tức trắng bệch, như bị hút mất hồn mà đi trở về bên cạnh Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên nhìn dáng vẻ thất thần sa sút của Trần Anh Kỳ liền biết kia tiếng còi kia là nhắm vào mình, ông ta mặt xám như tro tàn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, biết vậy chẳng làm.