Rốt cuộc cũng ép Dương Lập nói ra. lời này.
“Tức là muốn tôi đích thân đi mời thì ông ta mới bằng lòng tới.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng hết kiên nhẫn, mặt trâm xuống nghiêm khắc cả giận nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Chu tổng giám đã xin nghỉ một tuần. Mọi người đều đang cố gắng tranh giành dự án Đường thị, ông ta thì ngược lại, ốm đau một chút là có thể buông bỏ công việc, một tuần không đi làm, còn chẳng quan tâm đến dự án của công ty.
“Hiện tại nếu đã chấp nối được với phía Đường thị thì nên lập tức chạy về công ty, cùng mọi người thương lượng đối sách, chúng tôi sẽ thông cảm cho tình hình sức khỏe và không để ông ta quá mệt nhọc. Nhưng ông †a thì ngược lại, còn muốn người khác đích thân tới cửa đi cầu xin, hiện tại ông ta bị bệnh nguy kịch sao, cho rằng tôi rất rảnh? Mặt mũi của ông ta cũng thật lớn, chức tổng giám này làm thật xứng chức.”
Thịnh Hoàn Hoàn mắng không nể mặt chút nào, sắc mặt Dương Lập và Cao Tễ khó coi đến khỏi nói.
Mọi người không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại nóng tính như thế, trong tình huống này mà cô nói ra những câu đó là không sáng suốt, ngay cả Tống Chí Thượng cũng. cảm thấy cô hành động theo cảm tính.
Rất nhanh Dương Lập đã xanh mặt giận dữ hỏi: “Cô rất bận, cô bận cái gì, cô nhận chức một tuần đã làm ra thành tích gì?”
Cao Tễ cũng đen mặt cả giận nói: “Đúng vậy, giao dự án Đường thị này cho cô cũng được mấy ngày rì còn chưa thấy được mặt người ta, nói trắng ra là bị đuổi ra, mấy ngày nay luôn là phòng dự án chạy chọt, giám đốc như cô đã làm cái gì?”
' Lý Na cười lạnh: “Thịnh tổng đang vội vàng học tập ấy mà, vừa đến công ty phỏng chừng cả hợp đồng cũng xem không hiểu, chỉ bận mấy thứ trên mặt bàn thôi đã đủ đau đầu, đâu còn có tâm tư đi chạy dự án.”
Không ít người lộ ra vẻ mặt thất vọng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngay cả Tống Chí Thượng cũng lắc đầu, Thẩm Nam cũng trầm mặc.
Chuyện đã tới cục diện này, bọn họ cũng cứu không được.
Chẳng lẽ cô không rõ mình không có quyền để cứng rắn, hiện tại quở trách Chu Tín một trận hả giận lắm, nhưng kết cục còn không phải cúi đầu đi cầu xin ông ta trở vềIII
Nhưng đối mặt với dáng vẻ hùng hổ doạ người của ba người Dương Lập, Thịnh Hoàn Hoàn lại cười.
Mọi người lộ ra vẻ mặt nghỉ ngờ, sao cô còn cười được?
Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua ba người Dương Lập, khóe. g xinh đẹp nhếch lên, không nhanh không chậm mà : “Sao các người biết tôi chưa làm cái gì?”
Mọi người ngẩn người, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lấy túi công văn bên tay qua rồi mở ra, kéo hai phần hợp đồng từ trong đó rồi ném một phần cho Dương Lập, một phần cho Cao Tễ: “Trợn to mắt hai người lên xem đây là cái gì.”
Cao Tễ và Dương Lập nhìn nhau, kéo hợp đồng đến †rước mặt mình, tiếp theo đôi mắt họ bất giác trừng thật sự lớn, vẻ mặt xuất sắc như nuốt phải một con ruồi.
“Đó là cái gì?”
Nhìn vẻ mặt của hai người, Lý Na duỗi tay cầm hợp đồng qua, tiếp theo cũng lộ ra vẻ mặt tương tự: “Sao có thể, sao có thể chứ?”
'Tống Chí Thượng đi lên trước, lấy hợp đồng trước mặt Dương Lập qua rồi trở lại vị trí ngồi xuống, các cao tầng khác đều lại gần ông ta, tiếp theo từng tiếng kêu mừng rỡ lại khó tin nổi vang lên trong phòng họp
“Đây… Đây là hợp đồng của Đường thị?”
“Còn ký tên, trời ạ, Thịnh Thế chúng ta lấy được dự án này rồi sao?”
“Thật sự ký tên, còn có dấu tay, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?”