Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố phu nhân thật sự rất hối hận!

Nếu như sớm biết Cố Nam Thành coi trọng thứ như Trần Do Mỹ thì bà ta giật dây gã và Nam Tầm ly hôn làm gì chứ?

Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được sớm biết, trên đời không có thuốc hối hận.

"Khụ khụ khụ... Con tiện nhân kia... Mày... Mày sẽ gặp báo ứng... Khụ khụ..."

Cố phu nhân ho khan đỏ bừng cả mặt, hốc mắt toàn là nước mắt, ngực phập phồng mạnh như sắp chết đến nơi, liều mạng muốn hít thở.

Có câu nói Trần Do Mỹ nói rất đúng, tự tạo nghiệt thì không thể sống, Cố phu nhân thật sự tự làm tự chịu.

"Mẹ, mẹ phải giữ sức khoẻ chứ, nếu mẹ có mệnh hệ nào thì anh Nam Thành lại bảo tôi đi chăm bà, mỗi ngày tôi phải đi làm đẹp rất bận rộn đó!"

Nói xong, Trần Do Mỹ cười lạnh rồi cúp máy.

Cô ta cũng không muốn bà già này sống tiếp, nếu không về sau không biết sẽ đối phó cô ta thế nào, so với giữ lại làm mình bực mình thì không bằng cho bà ta chết quách đi.

Cũng may sức khoẻ bà ta luôn không tốt, kích thích một chút không hộc máu cũng nằm viện, kích thích nhiều mấy lần thì bà ta đi gặp Diêm Vương ngay.

Nhưng chuyện này không gấp được, phải tiến hành từng bước thôi!

Trần Do Mỹ vứt điện thoại xuống rồi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đặt tay lên đó nhếch miệng lên: “Con của mẹ, lần này không ai giành với chúng ta nữa rồi."

Sau đó không lâu Cố Nam Thành đã nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành, Cố phu nhân nhập viện, tình hình rất nguy cấp.

Cố Nam Thành nói câu "Biết rồi" rồi cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào mảnh đất trống trước mặt, dường như cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của nó.

Một lát sau, gã ném tàn thuốc kẹp giữa ngón tay xuống đất rồi giẫm lên, sau đó quay người lên xe.

Xe chạy nhanh đi cuốn theo một mảng bụi bặm, để lại tàn thuốc đầy đất.

Sáng sớm.

Đường Nguyên Minh tỉnh lại từ chiếc giường xốc xếch, bên cạnh là Triệu Giai Ca không mảnh vải che thân, quần áo rơi lả tả trên mặt đất.

Triệu Giai Ca còn đang mê man, đầu gối lên tay Đường Nguyên Minh, hình ảnh thân mật như một đôi người yêu.

Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua sau khi mất đi lý trí, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức lạnh lẽo như sương, không chút thương tiếc rút tay về rồi đứng dậy xuống giường.

Triệu Giai Ca cũng đã tỉnh, còn buồn ngủ nhìn về phía Đường Nguyên Minh, khi nhìn rõ bóng dáng của anh thì lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi. . . Chúng ta..."

Thân thể đau nhức nhắc nhở cô ta chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô ta đã là người phụ nữ của Đường Nguyên Minh!

Lăng Tiêu, tối hôm qua không phải hắn đã biết trước rồi đó chứ?

Tại sao hắn phải làm thế, tại sao lại đối xử với cô ta như thế?

Đường Nguyên Minh tùy ý mặc quần vào, mặt không cảm xúc nhìn về phía Triệu Giai Ca, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo: “Cô biết nên làm gì chưa?"

Có câu nói một đêm vợ chồng nghĩa trăm năm, Triệu Giai Ca vừa mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ, Đường Nguyên Minh lại nói chuyện với cô ta như vậy thì hỏi sao cô ta chịu được?

"Tôi không biết, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi." Triệu Giai Ca nhìn Đường Nguyên Minh, kiên quyết mà nói: “Chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi sao?"

Chuyện này xảy ra đã làm Triệu Giai Ca không dám còn chút hi vọng xa vời gì với Lăng Tiêu, nếu người đàn ông kia thưởng thức cô ta chút nào thì đã không đưa cô ta lên giường của Đường Nguyên Minh.

Cũng may Đường Nguyên Minh không thua kém Lăng Tiêu bao nhiêu.

Triệu Giai Ca lập chí trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành nên cái gì cũng thích so bì với Thịnh Hoàn Hoàn.

Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Hải Thành thì chỉ có Đường Nguyên Minh dám đấu với Lăng Tiêu, vì sao cô ta không thuận thế lựa chọn Đường Nguyên Minh?

Đường Nguyên Minh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Triệu Giai Ca: “Nếu như cô cảm thấy ngủ với tôi một lần là thay đổi quan hệ giữa chúng ta thì quá ngu xuẩn, tôi khuyên cô sống thực tế một chút."

Dù thế nào Triệu Giai Ca cũng là phụ nữ, mất sự trong sạch còn không được thương yêu thì sao chịu đựng được, mắt cô ứa lệ: “Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi."

Cô ta muốn được Đường Nguyên Minh thương tiếc, đáng tiếc anh còn lạnh lẽo vô tình hơn cô ta tưởng tượng.

Tay anh đặt lên cổ cô ta, nắm chặt lấy cổ họng cô, gương mặt âm u lạnh lẽo như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục: “Thì đã sao, điều này chẳng là gì đối với tôi cả, cũng buồn nôn y như cô vậy."

Triệu Giai Ca bị bóp cổ không thở nổi, rất nhanh nghẹn sắc mặt đã nghẹn đến đỏ tím, cảm giác cuống họng sắp vỡ vụn, miệng há to lại không thốt lên được một lời.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Triệu Giai Ca, Đường Nguyên Minh không chút thương hương tiếc ngọc, đáy mắt chỉ tràn đầy sát khí âm u: “Tôi cho cô biết, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cô dám nói ra chuyện này thì tôi băm cô ra cho chó ăn."

Nói xong anh còn ghét bỏ hất Triệu Giai Ca ra, quay người đi vào phòng tắm: “Lúc tôi đi ra không muốn gặp lại cô, cút."

Triệu Giai Ca sờ cuống họng suýt bị bóp nát mà nghiến chặt hàm răng, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ cô ta không đẹp sao?

Rốt cuộc Đường Nguyên Minh có phải đàn ông không mà lại đối xử với cô ta như thế!

Nhưng Triệu Giai Ca biết Đường Nguyên Minh thật sự có sát khí với mình, nếu cô ta dám đối nghịch với anh thì anh nhất định sẽ giết cô ta.

Nhưng cô ta không cam tâm!

Cả loại phụ nữ như Trần Do Mỹ cũng được Cố Nam Thành thương yêu, vì sao cô ta lại mất sự trong trắng uổng phí mà còn bị người ta ghét bỏ.

Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh là hai người đàn ông có uy vọng lớn nhất Hải Thành, trừ hai người họ ra thì còn có Cố Nam Thành, nhưng cô ta lại chướng mắt, còn Mộ Tư thì đã tàn phế.

Còn Lệ Hàn Tư...

Đúng rồi, cô ta còn có Lệ Hàn Tư.

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh đều không cần cô ta thì còn có Lệ Hàn Tư.

Triệu Giai Ca hung tợn trừng cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, thầm thề một ngày nào đó mình sẽ làm đám đàn ông có mắt không tròng này phải hối hận.

Lúc Đường Nguyên Minh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Giai Ca đã rời đi.

Bóng dáng Đường Thắng Võ lại xuất hiện bên giường rồi nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tượng trưng cho sự trong trắng của người phụ nữ giữa cái giường lớn, lập tức nói với Đường Nguyên Minh: “Chuẩn bị làm hôn sự đi, cha cháu đã biết chuyện tối hôm qua!"

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén như mũi tên bắn về phía Đường Thắng Võ: “Nếu chú không phải chú tôi thì bây giờ chú đã là một cái xác, nói cho ông già kia biết ổng thích Triệu Giai Ca như thế thì tôi không ngại gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ."

Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi phủ đệ của Đường Thắng Võ.

"Thằng ranh này nói gì vậy." Đường Thắng Võ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội gọi điện thoại cho Đường Thắng Văn nói lại nguyên văn những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ đang trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.

Cô không muốn để Thịnh phu nhân biết chuyện tối hôm qua mình bị phục kích, mẹ phải chăm sóc ba và em gái đã đủ áp lực rồi, cô không muốn thấy tóc mẹ bạc càng nhanh.

Vừa xuống lầu cô đã trông thấy Đường Nguyên Minh.

Anh mặc một bộ đồ vest đặt may cao cấp, trong trẻo lạnh lùng ngồi đối diện Thịnh phu nhân, không biết đang nói gì với bà mà khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trông thật hào hoa phong nhã.

Đường Nguyên Minh, sao anh lại tới đây?

"Hoàn Hoàn, con xuống rồi à." Thịnh phu nhân trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay với cô: “Nhìn ai đến này, mẹ còn tính lên gọi con, A Minh nói để con ngủ thêm một lát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK