“Cô ta làm vậy là có ý gì?” Khi Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi thì giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong nhà ăn.
Bạch quản gia đứng phía sau hắn cung kính tiến lên một bước, trâm ngâm nói: “Có lẽ thiếu phu nhân muốn có một đứa con, hơn nữa uống nhiều thuốc tránh thai có hại, sẽ làm chu kỳ hành kinh hỗn loạn”
Thấy Lăng Tiêu không mất kiên nhãn, Bạch quản gia tiếp tục nói: “Nếu thiếu gia không muốn có con, có thể chọn cách tránh thai khác.”
Bạch quản gia nói xong liền thấy Lăng Tiêu cầm điện thoại lên, ông “Vô tình” nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện thiếu gia nhà mình đang tra tìm cách tránh thai trên mạng.
Không phải người trưởng thành đều hiểu chuyện này sao, còn cần lên mạng tra?
Bạch quản gia đột nhiên phát hiện thiếu gia nhà mình thật sự quá đơn thuần!
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn liền ngủ không được, cô đi đến ban công muốn gọi điện thoại cho Lăng Kha, nói cho cô ấy biết buổi chiều mình không đến đoàn xe, lại thấy dì Hà dẫn Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo.
Đang trưa trời trưa trật mà dẫn chó đi dạo cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chăm chằm dì Hà, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối gì từ những hành động vô ý của bà, nhưng rất nhanh cô liền thất vọng.
Thì ra dì Hà dắt Tiểu Bạch đi ra ngoài để đi ị.
Dì Hà ngồi xuống một gốc cây, hành động không có dị thường gì, Tiểu Bạch j xong thì dì Hà dắt nó trở lại.
Thịnh Hoàn Hoàn dẹp suy nghĩ đó đi, vừa nói chuyện điện thoại với Lăng Kha xong thì tiếp theo. liền có một cú điện thoại gọi đến, là chuyển phát nhanh của cô.
Máy nghe trộm và máy theo dõi cô dùng số tiền lớn để đặt đã tới rồi
Thịnh Hoàn Hoàn cầm chuyển phát nhanh tiến vào, Lăng Tiêu đã cơm nước xong trở về, đang ngồi trên sô pha đại sảnh.
“Đi đâu?” Lăng Tiêu hỏi.
“Đi lấy chuyển phát nhanh.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó đặt cái hộp trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, tôi thương lượng với anh chuyện này, về chuyện tầng hầm ấy”
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô: “Thế nào, có tiến triển?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu, ngồi xuống trước bàn: “Cho nên tôi cần anh giúp.”
Lăng Tiêu đan mười ngón tay thon dài vào. nhau, thoải mái dựa vào sô pha nhìn cô, trên mặt mang theo vài phần lười biếng: “À, cô muốn tôi giúp thế nào?”
“Anh chờ tôi một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy dao ra khui hộp ngay. trước mặt Lăng Tiêu, lôi từng thứ trong đó ra.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, cầm lấy cái máy nghe lén mà thưởng thức, trong ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn lại tăng thêm vài phần sắc bén: “Cô muốn đặt cái này ở đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu: “Tâng hầm, và phòng của dì Hà”
“Dì Hà?”
Tầng hầm thì Lăng Tiêu có thể lý giải, dì Hà lại là như thế nào?
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừ, tôi cho anh xem thứ này.”
Một lát, Lăng Tiêu nhìn điểm tâm tinh xảo trong tay, nghi hoặc hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là điểm tâm dì Hà làm, cô muốn nói cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bên trong có thuốc tạo ảo giác”
Lăng Tiêu ngước ánh mắt sắc bén lên bắn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn nói đặc biệt chắc chắn: “Ông ngoại bà ngoại tôi đều hành nghề trung y, bọn họ đều phát hiện thuốc tạo ảo giác trong điểm tâm ngày đó, cho nên tôi hoài nghỉ dì Hà có vấn đề.”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, hồi lâu Lăng Tiêu vẫn không đáp lại, ánh mắt sắc bén không dời khỏi mặt cô, dáng vẻ trầm mặc đặc biệt dọa người.