Đường Nguyên Minh lập tức đứng lên, nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi cứng rắn kéo cô trở về chỗ ngồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy giụa: “Anh bỏ tôi ra Đường Nguyên Minh."
Đường Nguyên Minh cảm nhận được sự phẫn nộ và phản cảm từ phản ứng của cô, anh dần dần buông bàn tay đang đặt trên bả vai cô xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, bực bội hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Đường Nguyên Minh sầm xuống: “Hình như em rất phản cảm với anh, vì sao?"
Vì sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lúc này mới phát giác mình phản ứng quá khích, nhưng nghĩ đến đoạn video Lăng Tiêu gửi đến làm cô không thể chịu đựng được Đường Nguyên Minh đụng vào mình: “Xin lỗi anh Minh, em thật sự không thể chấp nhận anh, cho nên đừng tiếp tục làm những chuyện này vì em nữa, được không?"
Cô không phải chán ghét Đường Nguyên Minh, chỉ là không thể chịu được anh vừa xảy ra quan hệ với Triệu Giai Ca lại lập tức tới theo đuổi cô.
Cô cảm thấy rất bẩn!
Đáng tiếc Đường Nguyên Minh không biết được suy nghĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đường Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Anh ở lại đây chỉ vì lo lắng an nguy của gia đình em, hơn nữa đã được bác gái cho phép, nếu anh làm em cảm thấy bị mạo phạm thì xin lỗi."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất bất lực: “Anh Minh, em thật sự không chịu nổi anh tốt như vậy với em."
Đường Nguyên Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt không có chút tức giận nào mà vẫn dịu dàng như làn nước: “Em cứ coi anh là anh Minh của trước kia, không cần thấy áp lực, anh sẽ không có hành vi vượt quá giới hạn."
Nói xong, anh lại giơ tay lên, khi sắp đụng vào bả vai cô thì Thịnh Hoàn Hoàn lại né tránh.
Tay Đường Nguyên Minh dừng lại, thân thể cứng đờ rồi chậm rãi thu tay lại: “Ăn chút gì đi rồi đi làm, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm."
Thịnh Hoàn Hoàn lại trông thấy vết bầm trên cánh tay của anh, ngẩng đầu mới phát hiện bên mặt trái anh hơi sưng: “Anh và Lăng Tiêu đánh nhau?"
Tối hôm qua sau khi cô rời đi, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu vẫn chưa về.
Đường Nguyên Minh không trả lời mà ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi, lát nữa em còn phải đến công ty."
"Đừng đánh trống lãng với em."
Thịnh Hoàn Hoàn rất phiền, chuyện của công ty đã làm cô sứt đầu mẻ trán, cô không có sức lực đi ứng phó với họ nữa, hiện tại cô chỉ một lòng muốn được yên tĩnh, vì sao họ lại không cho cô toại nguyện?
"Không phải vì em." Đường Nguyên Minh giải thích: “Không phải đánh nhau vì em, ân oán giữa anh và anh ta không liên quan gì đến em."
"Thật sự không liên quan đến em sao?" Thịnh Hoàn Hoàn không tin, cô nhấn mạnh với Đường Nguyên Minh: “Đừng trêu chọc Lăng Tiêu, em không muốn hai người đánh sống đánh chết vì em, kết quả em lại thành hồng nhan họa thủy."
"Sẽ không." Đường Nguyên Minh cười cười: “Em nghĩ nhiều quá rồi Hoàn Hoàn, em cảm thấy anh và Lăng Tiêu giống dạng đàn ông giận dữ vì hồng nhan sao?"
Không giống, họ là thương nhân khôn khéo ăn người không nhả xương.
Chuyện ngu xuẩn giận dữ vì hồng nhan này không phù hợp với phong cách làm việc của họ.
"Vậy ai đánh thắng?" Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hỏi.
Đường Nguyên Minh sửng sốt, dường như không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi như vậy, tiếp đó khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Em muốn ai thắng thì người đó thắng."
Ván cờ này của anh và Lăng Tiêu không có thắng bại, ai được giai nhân quan tâm thì người đó thắng.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán Lăng Tiêu cũng không thắng thế được, có lẽ còn thảm hại hơn Đường Nguyên Minh, tối hôm qua hắn chỉ đem theo một thủ hạ, mà Đường Nguyên Minh lại có hơn mười vệ sĩ.
"Hoàn Hoàn, A Minh, sao hai đứa dậy sớm như vậy?" Lúc này giọng nói của Thịnh phu nhân truyền đến từ sau người.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy Thịnh phu nhân ôm Tiểu Sam Sam đi tới, trên mặt mang theo ý cười vui mừng.