Tương Tuấn Tài ngồi một bên không nói một câu, cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh ba Tuấn Tài thật sự đã ra khỏi phòng cấp cứu, nhưng sau đó lại đi chụp X quang toàn thân, tra ra bị ung thư gan.
Mẹ Tuấn Tài suýt ngất xỉu, Thịnh Hoàn Hoàn vội đỡ bà dậy, mặt Tương Tuấn Tài trắng bệch: “Sao lại vậy, ba tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao lại bị ung thư?”
“Rất nhiều loại ung thư không có dấu hiệu gì vào giai đoạn đầu, chờ đến khi phát tác đã là thời kì cuối, cho nên bệnh viện đề xuất mọi người mỗi năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần.” Thấy bọn họ sợ hãi không nhẹ, bác sĩ vội nói tiếp: “May mà lần này cụ nhà té xỉu, chúng tôi mới có thể lập tức phát hiện, hiện tại khối u còn chưa di căn, chỉ cần phối hợp bệnh viện trị liệu thì hiệu quả sẽ rất lý tưởng. Nếu qua thêm hai ba tháng thì có lẽ chúng tôi chỉ có thể lựa chọn trị liệu bảo thủ.”
Lời bác sĩ nói làm Tương Tuấn Tài thấy được hy vọng: “Tức là còn có thể trị?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước mắt khối u còn chưa chuyển biến xấu.”
Tương Tuấn Tài lập tức khóc không thành tiếng, khóc như một đứa trẻ.
Mẹ Tuấn Tài nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, cảm kích nhìn cô: “Thịnh tiểu thư, ít nhiều gì cũng nhờ cháu đến, cháu thật là đại ân nhân của chúng tôi!”
Tương Tuấn Tài cũng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn ngập cảm kích: “Cảm ơn cô, nếu lần này bệnh của ba tôi không bị kích phát thì khối u sẽ tiếp tục chuyển biến xấu trong thân thể.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Thật là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, tự nhiên cô lại giúp được người ta một ân tình.
Bác sĩ sắp xếp giải phẫu cho ba Tuấn Tài, chi phí cũng không phải quá đắc, nhưng giai đoạn trị liệu hồi phục lúc sau lại cần một mớ tiền, thuốc cũng không thể ngừng.
Tuy Tương Tuấn Tài có nhà có xe, tiền lương cũng cao, nhưng anh ta chỉ mới đặt cọc nhà, mỗi tháng phải giao hơn một vạn tiền trả góp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt gia đình, tiền lương cũng không còn lại nhiều lắm.
Anh ta lấy ra được phí giải phẫu, nhưng thật sự không đủ sức lo phí dụng lúc sau.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn giúp Tương Tuấn Tài, lại bị anh ta từ chối như nghĩ cô có ý xấu.
Sau khi từ chối cô, Tương Tuấn Tài cầm di động đi đến cuối hành lang, Thịnh Hoàn Hoàn biết anh ta muốn vay tiền ông chủ mình.
Nếu ông chủ anh ta đồng ý cho mượn tiền thì cô muốn lôi kéo anh ta đi càng không có khả năng, vì thế cô nói với mẹ Tuấn Tài: “Dì, Tương tiên sinh muốn gọi điện thoại cho ông chủ vay tiền, thứ cho cháu lắm miệng nói một câu, nếu anh ấy mở miệng mà được ông chủ trợ giúp thì tâm tư của anh ấy càng không thể dời khỏi người kia.”
Mẹ Tuấn Tài đang trông cậy Tương Tuấn Tài cưới vợ sinh con, vừa nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy thì cảm thấy rất có lý, lập tức đứng dậy chạy về hướng Tương Tuấn Tài rồi giật lấy điện thoại của anh và tắt máy.
Tương Tuấn Tài có chút tức giận: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Mẹ Tuấn Tài đỏ mắt nói với Tương Tuấn Tài: “Mẹ không muốn con càng lún càng sâu, nếu ba biết con vay tiền người đó chữa bệnh cho mình thì thà bệnh chết cũng không dùng số tiền đó, con hiểu không?”
Tương Tuấn Tài nhấp miệng không nói lời nào.
Mẹ Tuấn Tài tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Bệnh của ba con cần giải phẫu, về sau cũng phải dưỡng tốt, nếu con còn không hiểu chuyện thì làm sao ông ấy an tâm dưỡng bệnh, có thể chịu được bao lâu?”
Tương Tuấn Tài đỏ mắt, chán nản ngồi xổm trong góc tường: “Vậy mẹ bảo con làm sao bây giờ?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đi qua: “Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, anh cảm thấy ông chủ giúp anh rất nhiều, là quý nhân thậm chí là ân nhân trong đời anh, anh không thể phản bội. Nhưng anh phải nghĩ lại, anh ta nhìn trúng anh là vì năng lực của anh có thể kiếm tiền cho anh ta, anh ta cho anh một chiếc xe một căn nhà, nhưng giá trị anh sáng tạo ra lại không thể đo lường. Thương nhân đều để ý ích lợi, anh ta chịu cho anh những thứ đó là vì anh có giá trị này, tương tự vậy, nếu ngày nào đó anh không đáng giá thì anh ta sẽ cho anh rời đi.”
Tương Tuấn Tài khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cô thì biết cái gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Nếu anh không tin thì có thể trở về thử xem, chỉ cần anh sai lầm vài lần thì thái độ của anh ta nhất định sẽ thay đổi rất lớn. Anh thâm tình với anh ta, anh ta lại chỉ coi anh là công cụ kiếm tiền, Tương Tuấn Tài, anh thật sự muốn sống cả đời như thế sao?”
Sắc mặt Tương Tuấn Tài thay đổi, tay từ từ nắm chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn biết cuối cùng anh cũng nghe lọt lời cô nói, vì thế để danh thiếp và một tấm thẻ ngân hàng lại cho anh: “Nếu anh suy xét xong thì cứ việc tới tìm tôi, những lời tôi nói hôm nay đều còn giá trị.”
Nói xong, cô giơ bàn tay sưng đỏ của mình lên: “Nhớ kỹ Tương Tuấn Tài, đây là anh nợ tôi, nếu anh muốn đi ăn máng khác thì nhất định phải suy xét Thịnh Thế đầu tiên.”
Thấy lòng bàn tay rách da của Thịnh Hoàn Hoàn, Tương Tuấn Tài dời mắt đi, thấp giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Buồn bực trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cũng biến mất sau lời xin lỗi của Tương Tuấn Tài: “Không sao, chỉ trầy da thôi, mấy ngày là lành rồi, còn không để lại sẹo.”
Tương Tuấn Tài bật cười: “Cô thật qua loa.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười theo, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ: “Đã khuya, tôi phải trở về, chờ chú phẫu thuật xong tôi lại đến, nghe nói buổi tối hôm nay sẽ có sao băng, ước với sao băng thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực, chúc anh may mắn.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi.
Tương Tuấn Tài nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng đầy phức tạp.
Đêm đó, Tương Tuấn Tài chờ được sao băng, nguyện vọng anh ước là mong ba mình giải phẫu thành công, sức khoẻ hoàn toàn khôi phục.
Đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn mua hộp băng keo cá nhân ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài, dùng nước rửa miệng vết thương xong thì dán băng keo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tuy bị thương một chút, nhưng kết quả vẫn tốt.
Lúc Tương Tuấn Tài trầm mặt đuổi cô đi, cô đã muốn từ bỏ, ai biết kết quả lại làm người ta bất ngờ như thế!
Nếu không ngoài dự đóan thì rất nhanh Tương Tuấn Tài sẽ tới tìm cô.
Một người đàn ông bình thường biết có đàn ông thích mình thì chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng Tương Tuấn Tài có giá trị nên chỉ có thể cố nén.
Nếu trong thời gian này Tương Tuấn Tài luôn sai lầm, người kia sẽ hoài nghi năng lực của anh ta, sau đó càng bất mãn, rất nhanh sẽ không thể chịu đựng được mà bảo anh rời khỏi công ty.
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy mình làm sai, ngược lại còn làm một chuyện tích đức tích phúc, cho nên tâm tình lúc này của cô đặc biệt tốt.
Cô vừa lấy điện thoại vừa đi về hướng xe mình, đi chưa được mấy bước thì một ánh sắc lạnh chợt loé qua màn hình di động, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên quay đầu lại, thấy một người đàn ông đầu độ mũ lưỡi trai đang đứng phía sau mình.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này chính là Mộ Thành Chu đã vượt ngục ra, mà trên trán của cô đang bị một khẩu súng chỉa vào.