Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Lăng Thiên Vũ đỏ bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ.

Thì ra Hoàn Hoàn thích cậu gọi như thế, xem ra sau này phải gọi nhiều hơn mới được...

Một bên khác, Lăng Tiêu lập tức đẩy Lâm Chi Vũ ra, cũng bước qua một bên kéo dài khoảng cách với cô ta: “Tôi không sao."

Vẻ mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ, sau đó giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi em quá lo lắng nên mất khống chế."

Lăng Tiêu dời ánh mắt về hướng Lăng Thiên Vũ: “Cô đi xem Thiên Vũ đi!"

Lâm Chi Vũ gật đầu: “Được."

Lúc này cô ta liền thấy cảnh Lăng Thiên Vũ tránh khỏi vòng tay Lam Nhan.

Lâm Chi Vũ nghĩ Lăng Thiên Vũ sẽ chạy về hướng mình, không ngờ lại nhào đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn rồi vươn hai tay ôm lấy chân cô, mong đợi mà cẩn thận hô một tiếng: “Hoàn Hoàn."

Thời khắc này, trong lòng Lâm Chi Vũ đặc biệt khó chịu.

Cô ta đứng ở đó mà Lăng Thiên Vũ lại chạy về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hôn Lăng Thiên Vũ mấy cái thì trong lòng hơi ghen ghét, cô thích Thiên Vũ như vậy sao?

"Lăng Gia, đừng nhìn, xử lý vết thương quan trọng hơn." Đường Dật xách hộp y tế đi đến trước mặt Lăng Tiêu mà trêu chọc.

Vệ sĩ đưa một cái ghế đến chỗ Lăng Tiêu.

"Chỉ bị thương ngoài da thôi, qua mấy ngày là khỏi."

Đường Dật kiểm tra vết thương của Lăng Tiêu rồi hững hờ nói: “Không ngờ anh lại mời Thịnh Hoàn Hoàn đến, để ba người phụ nữ ở chung một chỗ, anh không sợ họ đánh nhau?"

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc Đường Dật: “Anh nói thật nhiều."

Đường Dật cười cười, lúc xử lý vết thương cho hắn mà ánh mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua Thịnh Hoàn Hoàn vài lần: “Chậc, vợ cũ của anh thật là càng nhìn càng đẹp mắt, khó trách nhiều người thích cô ấy như vậy."

Lăng Tiêu sầm mặt lại: “Nhìn nữa móc mắt anh xuống."

Hắn dừng một chút rồi lại lầm bầm nói: “Những người kia thích cô ấy không chỉ vì xinh đẹp."

Đường Dật rất muốn cười, nhưng lại không dám.

Thật muốn chụp lại dáng vẻ này của Lăng Gia để Diệp Sâm nhìn xem.

Lúc này người có sắc mặt khó coi nhất chính là Lam Nhan.

Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ không khác gì vả mặt cô ta trước mặt mọi người, cô ta mới là mẹ của cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có người ngoài là Thịnh Hoàn Hoàn.

Lam Nhan không cam tâm nên đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cố nén không vui trong lòng mà cười với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, mẹ rất nhớ con, để mẹ ôm con một cái được không?"

Nhưng Lăng Thiên Vũ chỉ thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt, giống như không quen biết cô ta.

Nụ cười của Lam Nhan càng ngày càng gượng gạo: “Thiên Vũ, đến chỗ mẹ này, mẹ mua cho con rất nhiều đồ chơi và món ăn ngon."

Lăng Thiên Vũ lạnh lùng nói một câu: “Tôi không cần."

Lăng Thiên Vũ không có quá nhiều tình cảm đối với Lam Nhan, từ khi cậu ra đời đã không được bú một ngụm sữa của Lam Nhan, là bảo mẫu và An Niên nuôi cậu lớn lên.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ có tình yêu dành cho An Niên, bởi vì cậu ta đã từng cho Lăng Thiên Vũ tình thương của ba.

Nhưng trong trí nhớ của Lăng Thiên Vũ, Lam Nhan chưa bao giờ ôm cậu, mỗi lần gặp mặt cứ như người xa lạ.

Trong mấy tháng Lăng Thiên Vũ bị An Niên bạo hành, Lam Nhan vẫn mặc kệ không hỏi đến cậu.

Có lần Lam Nhan cãi nhau với An Niên nên bị An Niên đánh hai bạt tai, đêm đó cô ta trút hết lửa giận đó lên người cậu.

Sau lần đó, Lam Nhan không vừa lòng khó chịu cái gì cũng lôi Lăng Thiên Vũ ra trút giận.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ, hình tượng của Lam Nhan chính là một bà phù thuỷ ác độc.


Lam Nhan thấy Lăng Thiên Vũ mềm không được cứng không xong thì bắt đầu dùng đạo đức bắt cóc: “Thiên Vũ, mẹ là mẹ của con, con do mẹ vất vả mang thai mười tháng sinh ra, chẳng lẽ để mẹ ôm một cái mà con cũng không chịu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK