Hắn không nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc những con rắn kia cắn hắn, hắn đã giật từng con từng con khỏi người mình, sự đau đớn và buồn nôn đó làm người ta sống không bằng chết, cứ như địa ngục nhân gian.
Hiện tại trên người hắn rất xấu, mặc dù những vết thương kia chỉ là ngoài da thịt nhưng lại quá dữ tợn, hắn sợ Thịnh Hoàn Hoàn thấy sẽ có ám ảnh tâm lý.
"Em biết không, thời khắc đó tôi đặc biệt sợ hãi, tôi nghĩ mình phải nuốt lời rồi."
Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt khó chịu, tim như bị một tảng đá đè chặt làm cô đau không thở nổi.
"Cũng may ông trời không bạc đãi tôi, để tôi sống tiếp."
Lúc này mà hắn còn có tâm tình nói đùa, Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Tại sao anh không nói mạng anh quá cứng, ông trời không dám thu?"
Lăng Tiêu nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn thâm thúy hiện ra vẻ kiêu ngạo: “Tôi cảm thấy tổng kết của Thịnh tiểu thư rất đúng."
Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười mà đẩy Lăng Tiêu ra: “Nấu cơm đi."
Lăng Tiêu lại dang hai tay ra với Thịnh Hoàn Hoàn: “Buộc tạp dề lên giúp tôi đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, nhét tạp dề trong tay cho hắn: “Là anh buộc lên giúp em."
Đôi tay của hắn mà ngâm nước thì khỏi cần xài nữa.
Lăng Tiêu nhíu mày lại: “Hoàn Hoàn muốn giúp tôi gian lận sao? Nếu không qua được, bác trai bảo tôi làm lại thì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt xinh xắn lên nói: “Vậy ngày mai anh đến nữa, em gian lận giúp anh đến khi nào thương tích của anh lành thì thôi."
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ yêu kiều như hoa trước mắt, ý cười dưới đáy mắt càng đậm, trái tim cứng rắn lạnh lẽo bây giờ đã mềm mại như kẹo đường.
Thì ra đàn ông được phụ nữ yêu thương hạnh phúc như thế.
Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu nhìn đến mức nóng mặt lên, cô vội dời mắt khỏi mặt hắn, ánh mắt của hắn quá dịu dàng ngọt ngào làm toàn thân cô như nhũn ra.
Trước kia cô không dám tưởng tượng đến ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên mặt Lăng Tiêu, mà đối tượng còn là cô.
"Cái kia... Còn không mau buộc lên giúp em." Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ một tiếng rồi dang hai tay ra.
"Được." Lăng Tiêu tiến lên một bước, luồn bàn tay ra sau lưng cô...
Hồi lâu sau vẫn không thấy Lăng Tiêu buông ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được hỏi: “Anh xong chưa?"
Cột tạp dề chỉ cần buộc lại mà thôi, cần lâu như vậy sao?
Hay là trên tay hắn có vết thương nên không làm được?
Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, muốn đẩy hắn ra: “Em quên tay anh bị thương, tôi tự làm được!"
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm một lát."
Lăng Tiêu thổi khí bên tai cô, hai tay vừa đặt xuống đã ghì chặt cô vào lòng, hắn vùi đầu vào cổ hít hương thơm trên người cô, giọng nói triền miên không dứt: “Nhớ mùi hương này muốn chết."
Từ khi cô rời khỏi Lăng Phủ, phòng ngủ của hắn lại khôi phục lạnh lẽo, phòng tắm không còn dấu vết cô để lại, trên giường hắn cũng không còn hương thơm của cô.
Ban đầu hắn không muốn thừa nhận sau khi cô rời đi đã mang đến cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến mức nào.
Nhưng khi trời tối vắng người, nửa đêm tỉnh mộng thì tay hắn cứ đưa qua bên cạnh như muốn ôm lấy cái gì, nhưng vô số lần chỉ sờ được trống rỗng.
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Lăng tiên sinh, nơi này là nhà em, anh còn đang trong giai đoạn kiểm tra, đừng có giở trò lưu manh."
Nói xong cô dùng sức đẩy hắn ra: “Anh tìm chuyện gì làm hoặc là đứng một bên nhìn đi."
Lăng Tiêu tựa vào tủ bếp, đôi mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn đang bận rộn.