Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Triệu Giai Ca vội vã nghĩ cách nên có vẻ đã quên một mình mình không đại diện được cho Vũ Yến, cô ta muốn tự đánh cược với Lệ Hàn Thu thì được, vì sao còn lôi kéo người khác xuống nước chung?
Triệu Giai Ca biết trình độ của mình có thể vào trận chung kết, nhưng không có nghĩa là những người còn lại trong đoàn xe cũng được, nếu thua thì có phải sẽ trách đội viên khác. không biết cố gắng không có năng lực hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lữ Nguyên Lãng đã bị loại sắc mặt tái nhợt, Mao Tuấn nhíu mày lại, Lăng Kha siết chặt đôi tay.
Nhưng vào thời điểm này, cô và các đoàn viên không có. khả năng tranh luận với Triệu Giai Ca.
Vũ Yến thật sự cần một cơ hội xoay người.
Tuy Triệu Giai Ca tính kế bọn họ, nhưng Vũ Yến ít người, nhân số dự thi chỉ có 5, chỉ cần ba người vào được chung kết thì nhất định sẽ thăng. Điều họ phải làm là cố hết sức để Vũ Yến quật khởi trở thành đoàn xe vương bài lần nữa.
“Phụt… Dựa vào các người?” Lệ Hàn Thu cười nhạo một tiếng, chỉ vào người của Vũ Yến mà khinh miệt đáp lại: “Cho dù trả lại Trần Phỉ Phỉ thì các người cũng không thắng được.”
“Đúng vậy, tuy lần này chúng tôi dự thi hơn 20 người, nhưng ai trong số đó cũng có thể lập tức hạ gục các người.”
“Ha hả, hiện tại chỉ mới đấu vòng loại thôi, cô cho rằng trận chung kết dễ vào như vậy sao? Qua ngày mai thì chỉ có thể ở lại một phần ba số người, hy vọng đến lúc đó còn có thể nhìn thấy cờ của Vũ Yến trên sân thi đấu.”
“Đánh cược đi, để cô ta biết khiêu chiến Quân Hạm là không biết lượng sức đến mức nào.”
Có lẽ là vì mấy năm nay Vũ Yến quá xuống dốc, Trần Phỉ Phỉ rời khỏi Vũ Yến nên họ không còn tay đua nổi bật nào. Thịnh Hoàn Hoàn, Triệu Giai Ca và Lăng Kha lại là người mới nên căn bản không ai để họ vào mắt.
Vì thế sau khi Triệu Giai Ca nói ra lời thách thức thì người của Quân Hạm rất vui, con kiến bọn họ xem thường giờ lại dám khiêu chiến với voi, ai cho cô ta lá gan này?
Hiện giờ Quân Hạm là đoàn xe vương bài đếm được trên đầu ngón tay của Hoa Hạ, thực lực rõ như ban ngày, không thể tùy tiện khiêu khích niềm kiêu hãnh của họ.
Như người nọ đã nói, Triệu Giai Ca làm vậy là không biết lượng sức.
Lệ Hàn Thu nhìn về phía Kim Thần vẫn luôn im lặng: “Anh cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt dưới kính râm của Kim Thần nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: “So đi, nhưng tiền đặt cược phải điều chỉnh một chút.”
Triệu Giai Ca tràn đầy tự tin mà hỏi: “Anh muốn cược thế nào?”
Sau đó mọi ngườ ên thua múa thoát y trên sân thi đấu”
n nghe Kim Thần nói
Lệ Hàn Thu: “Ha ha, cái này thú vị hơn vừa rồi đó, không biết Vũ Yến các người dám cược không?”
Tâm mắt mọi người không khỏi tập trung lên người Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn.
Hai cô đều là nhân vật có mặt mũi ở Hải Thành, một người là tiểu thư đứng đầu, một người là tài nữ dự bị, nếu các cô múa thoát y trên sân thi thì nhất định sẽ làm rúng động cả Hải Thành.
Bọn Lý Hưng Hoài và Mao Tuấn đều rất tức giận, đoàn xe Vũ Yến có ba nữ tay đua trẻ tuổi xinh đẹp và chưa kết hôn, tiền đặt cược này của Kim Thần là công khai đùa giỡn các cô, hỏi sao họ lại không giận?
Rốt cuộc Triệu Giai Ca cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, một mình cô ta không làm chủ được nên quay đầu
lại nhìn về phía Lý Hưng Hoài và các đồng đội khác.