Lăng Kha và Nam Tầm gật đầu.
Tiêu Dịch lại giới thiệu với Vân Kỳ và Diệp Sâm: “Lăng Kha, Nam Tâm”
Vân Kỳ gật đầu với hai người, chưa nói cái gì.
'Tâm mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tâm: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt kia mang theo tuyên thệ nào đó, làm Nam Tầm không được tự nhiên: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Dịch có chút kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
Diệp Sâm không phải người Hải Thành, trước kia từng học ở đây mấy năm, anh cũng giống như Tiêu Dịch, mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài, rất ít trở về. Cho nên Diệp Sâm và Nam Tâm quen biết nhau làm anh ta rất kinh ngạc.
Nam Tâm cố làm ra vẻ thong dong: “Cùng trường cấp ba."
Diệp Sâm cười cho qua.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, trên người hẳn đặc biệt sạch sẽ, không có mùi thuốc lá và cồn, đối diện với cặp mắt xem kỹ kia, cô chủ động giải thích nguyên do đêm nay ra ngoài.
Lăng Tiêu nghe xong thì một lúc lâu mới mở miệng: “Uống rượu?”
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, gật gật đầu: “Uống một chút.”
Không nhìn thấy Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đêm nay tôi có thể không quay về không?”
“Cô nói đi?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không thay đổi chút nào.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết là không được, cô phải trở về với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người bạn tốt cách đó không xa, có rượu vào nên cũng lớn gan hơn: “Chỉ một đêm”
Lăng Tiêu không nói nhiều, ánh mắt lại càng lạnh lão.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đã thất bại, không cam lòng lại không thể làm gì, dưới cơn giận dữ bưng ly rượu trước mặt Lăng Tiêu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Lúc này giọng nói của Dạ Oanh vang lên trong phòng: “Hiếm khi náo nhiệt như thế, chỉ uống rượu thì thật không thú vị, không bằng chơi cái khác?”
'Tâm mắt Vân Kỳ nhìn quanh phòng một vòng rồi trở lại trên người Dạ Oanh: “Vậy em muốn chơi cái gì?”
“Thật hay thách.”
Vân Kỳ nhướng mày: “Thú vị sao?”
Dạ Oanh cười rất quyến rũ, đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về mới trả lời câu hỏi của Vân Kỳ: “Hiện tại người trẻ tuổi đầu thích chơi trò này.”
Nói xong, cô đặt một chồng bài và vỏ chai rượu lên bàn rồi hỏi: “Ai tới trước?”
Vân Kỳ đưa bàn tay qua: “Anh thử trước.”
Vân Kỳ quay chai rượu, miệng chai ngừng lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Không thể nào, vòng đầu đã trúng chiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận xui xẻo, duỗi tay lật bài, vừa thấy thì khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ như tôm luộc.
Dạ Oanh: “Lần đầu của bạn đã cho ai?”
Đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy?
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cả Lăng Tiêu cũng nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể đào hầm chui vào: “… Lăng Tiêu.”
Khóe miệng Lăng Tiêu xẹt qua ý cười như có như không.
Vân Kỳ chỉ vào Lăng Tiêu trêu chọc: “Các người xem cái mặt anh ta kìa.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngượng ngùng trước mắt, trong nháy mắt hắn rất muốn giấu cô đi, vừa rồi Diệp Sâm nói thích kiểu người như cô, hiện tại cô trông thật xinh đẹp ngon miệng.
Dạ Oanh: “Hoàn Hoàn tiếp tục.”
Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, dùng sức quay. chai rượu, lần này miệng chai lại nhắm ngay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhướng mày, duỗi tay rút thẻ bài ra.
Nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy xong rồi.
Lúc này, Lăng Tiêu buông bài xuống, trên đó viết rõ: “Xin dùng một câu hình dung cảm giác lần đầu tiên.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tầm mắt của Lăng Tiêu vẫn không dời khỏi người mình, trong lòng cô không khỏi siết chặt.