Seoul Hàn Quốc
Sau khi kết thúc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Tuyết nhìn người đàn ông uống rượu say mèm, để trần nửa người trên, toàn thân đầy chấm đỏ đang nằm trên giường thì để điện thoại xuống rồi đi về hướng anh ta.
Sau khi tới gần, cô ta đã nghe thấy tiếng Mộ Tư đau khổ rên rỈ.
Bạch Tuyết đưa tay phủi phủi phía sau lưng anh, da thịt nóng hổi, cô ta không biết nên làm sao, nhưng lại không muốn để người khác đi vào.
Cô bước vào phòng tắm, lúc đi ra thì trong tay đã có thêm một cái khăn lông ướt.
Cô lấy khăn lông lau lên phía sau lưng mọc đầy chấm đỏ của anh ta, lông mày nhíu chặt của Mộ Tư chậm rãi thả lỏng, miệng phát ra tiếng rên thoải mái.
Bạch Tuyết mừng rỡ, xem ra cách này hữu hiệu.
Nhưng rất nhanh, Mộ Tư lại nhíu mày lại, khó chịu đưa tay cào chấm đỏ trên người, miệng cứ nói ngứa.
Bạch Tuyết vội vàng nhấc khăn lông ướt lên, muốn vào. phòng tắm xả khăn lại đắp cho anh ta, nhưng Mộ Tư đột nhiên bắt lấy tay cô: “Hoàn Hoàn, em gãi giúp anh đi, anh ngứa…"
Bạch Tuyết cản chặt môi, đây không phải lần đầu tiên trong đêm nay anh gọi sai tên cô, cô nói với mình đây chỉ là một thói quen, đợi cô ở bên cạnh làm bạn một thời gian thì anh sẽ không gọi sai nữa.
Bạch Tuyết ngồi xuống bên cạnh Mộ Tư, dịu dàng nói: “Ngứa ở đâu, em gãi cho anh."
"Nơi này… Nơi này… Còn có nơi này…" Mộ Tư liên tục chỉ mấy chỗ, Bạch Tuyết dùng cả hai tay gãi cũng không xuể.
Mộ Tư lại không hài lòng hừ hừ: “Không phải như vậy, không phải như vậy, cô đi, đi bảo Hoàn Hoàn đến, nhanh đi đi…
Nói xong, Mộ Tư vô thức đẩy Bạch Tuyết một cái. Bạch Tuyết ngã xuống mặt đất, hốc mắt đỏ bừng. Hoàn Hoàn kia có gì tốt?
Nếu cô ta quan tâm anh thì đã nói ra cách giải quyết cho. em, mà không phải để anh chịu tội ở đây, cô ta căn bản không lo cho anh, không đau lòng anh.
"Hoàn Hoàn… Anh ngứa…"
Bạch Tuyết lau đi nước mắt, cầm lấy khăn mặt rơi trên đất rồi tiến vào phòng tảm thật nhanh, làm lạnh khăn xong thì chạy ra lau lưng cho anh ta.
Mộ Tư dừng hừ hừ, nhưng không bao lâu sau lại la lối bảo ngứa.
Không biết lặp lại bao nhiêu lần như thế, giày vò đến hơn nửa đêm Mộ Tư mới ngủ say được.
Hôm sau mở mắt ra, Mộ Tư liền trông thấy Bạch Tuyết năm sấp bên cạnh mình, trên người anh ta còn có một cái khăn lông ướt.
Tối hôm qua uống quá nhiều, hiện tại Mộ Tư hơi đau đầu, không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua lắm, chỉ biết có một cô gái vẫn luôn chăm sóc cho mình.
Rất hiển nhiên, cô gái đó chính là Bạch Tuyết.
Mộ Tư đứng dậy, cẩn thận ôm Bạch Tuyết lên giường, sau đó cầm điện thoại đi ra bên ngoài, liên hệ với người cùng uống rượu tối hôm qua.
Lần này Mộ Tư bay từ Mỹ qua Hàn chủ yếu là muốn bàn một vụ hợp tác, nó rất quan trọng đối với sự phát triển trong tương lai của Mộ thị, một năm trước đôi bên đã bàn bạc thoả đáng.
Vì vụ làm ăn này, Mộ Tư đã tới Hàn Quốc mấy lần, lần này cuối cùng cũng có kết quả.