Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lăng Tiêu tới gần, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được rõ nhịp tim mình rối loạn, cô bất giác nắm chặt đôi tay, hoàn toàn không còn vẻ thong dong vừa rồi.

Hôm nay Lăng Tiêu mặc quần tây đen sơ mi trắng, tay áo xoắn lên, nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng quý khí sinh ra đã có sẵn kia vẫn vô cớ làm người ta cảm thấy thật đè nén.

Tầm mắt Lăng Tiêu xẹt qua người Thịnh Hoàn Hoàn, hắn phát hiện cô, nhưng cũng chỉ là như thế.

Liếc nhìn một cái rồi thôi, không chút gợn sóng mà nhìn đi nơi khác, lạnh lẽo xa cách như gặp một người chẳng quan trọng.

Mà hành vi kế tiếp của Lăng Tiêu cũng chứng thực bốn chữ “Người chẳng quan trọng” này. Chỉ thấy hắn ôm Lăng Thiên Vũ đi ngang qua bên cạnh cô.

Lăng Thiên Vũ cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức giãy giụa trong lòng Lăng Tiêu, đáng tiếc cậu không nói được, chỉ có thể không ngừng duỗi tay về hướng cô.

Nhìn bóng dáng lạnh nhạt cao lớn kia, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại, vị trí này hơi đau nhói.

“Thịnh tiểu thư.” Lam Nhan nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, tiếp theo gọi theo Lăng Tiêu: “A Tiêu, em nhìn thấy Thịnh tiểu thư.”

Lam Nhan là cố ý, cô ta biết rằng Lăng Tiêu thấy cô. Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không khống chế được mà nhìn về phía bóng dáng cao lớn lạnh nhạt kia, chỉ thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại ôm Lăng Thiên Vũ bước vào thương trường.

Thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại đi rồi, Lam Nhan nói câu “Xin lỗi” với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng trên gương mặt lại không có ý xin lỗi nào: “Chúng tôi vừa ăn cơm chiều, dẫn Thiên Vũ ra đi dạo, mua chút đồ chơi về cho nó, tôi đi trước, A Tiêu và Thiên Vũ còn đang chờ tôi trong đó.”

Giọng điệu của cô ta cứ như đã là vợ chồng già với Lăng Tiêu.

Mãi đến khi Lam Nhan biến mất thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đứng ở đó.

Đường Nguyên Minh trầm thấp dặn dò cô như một người bạn: “Nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tới tìm anh, đừng giống như trước đây nữa, chuyện gì cũng ngây ngốc vác lên vai mình, bạn bè là dùng để làm phiền mà.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới Đường Nguyên Minh còn ở một bên, cô rất cảm kích anh vì không hỏi gì cả.

Còn lời này của anh, Thịnh Hoàn Hoàn biết anh ám chỉ cuộc hôn nhân giữa cô và Lăng Tiêu, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Yên tâm, sẽ không.”

Sau khi tạm biệt Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn trở về Thịnh gia.

Đường Nguyên Minh ngồi trên chiếc Bugatti màu đen, nhìn theo hướng Lăng Tiêu biến mất, lấy điếu thuốc ra châm, tùy ý để sương khói lan tràn.

Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, ngực vẫn còn đau âm ỉ, giống như trên ngực có hai vết loét nhỏ, không phải rất đau, lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó.

Còn Lam Nhan thì Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không để trong lòng.

Nhìn từ tương tác vừa rồi giữa cô ta và cha con Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu dẫn cô ta đi theo có liên quan đến chuyện Thiên Vũ hồi phục, sau khi Lam Nhan duỗi tay bị Thiên Vũ từ chối thì Lăng Tiêu đã bày ra vẻ mặt không vui và không kiên nhẫn.

Cái Thịnh Hoàn Hoàn để ý là sự lạnh nhạt của Lăng Tiêu.



Hắn như không quen biết cô, cũng không quay đầu lại mà đi ngang qua bên cạnh cô, cả bước chân cũng chưa từng tạm dừng lấy một chút.

Rốt cuộc cô là cái gì với hắn?

….

Mộ Tư lại tới nữa!

Nhìn người đàn ông chặn trước đầu xe, Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ dừng lại, ngồi trong xe nhìn anh ta.

Thịnh Hoàn Hoàn đã không lời nào để nói với Mộ Tư.

Dưới ánh trăng, dáng người Mộ Tư thẳng tắp, cũng mặc âu phục đen sơ mi trắng, nhưng anh ta lại có vẻ ôn hoà sạch sẽ, không xa cách lạnh lẽo như Lăng Tiêu.

Mộ Tư mặc sơ mi trắng rất đẹp, trông rất quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Mà Lăng Tiêu mặc cái gì cũng cấm dục lạnh lùng!

Lúc này, trên mặt Mộ Tư hiện ra chút tức giận: “Em đi gặp Đường Nguyên Minh?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh lùng: “Anh theo dõi tôi.”

Không, sao cô lại quên, lúc sáng ra cửa sau xe có người theo dõi, đó là người của Mộ Tư.

“Hoàn Hoàn, cách Đường Nguyên Minh xa một chút, anh ta không phải người tốt.”

Mộ Tư không phải ngốc, anh ta đã phát hiện Đường Nguyên Minh cho người đưa tin của Lam Tiếu cho mình, thậm chí hoài nghi Bạch Tuyết về nước cũng có liên quan đến Đường Nguyên Minh.

Lúc ấy Mộ Thành Chu bị anh ta ép vào đường cùng, cho nên dùng Bạch Tuyết để xin Thịnh Xán một con đường sống và một mớ lộ phí chạy trốn.

Lý do này nghe rất hợp lý, nhưng nghiền ngẫm sâu vào đó thì sẽ thấy có vấn đề.

Lúc ấy Bạch Tuyết còn ở ngoại cảnh, làm sao ông ta giúp Bạch Tuyết tránh được tay mắt anh ta an bài, thần không biết quỷ không hay mà trở về?

Lúc ấy Mộ Thành Chu đã thua đến hai bàn tay trắng, chạy trốn khắp nơi, ông ta không có năng lực này, trừ phi có người đứng sau lưng giúp ông ta.

Còn nữa, dựa theo cách nói này, vì sao Mộ Thành Chu không trực tiếp đi tìm Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không dễ bắt bí hơn Thịnh Xán?

Mộ Thành Chu là người khôn khéo như thế, không có khả năng không biết nguy hiểm trong đó, trừ phi có lý do không ai biết.



Còn vì sao liên tưởng việc này với Đường Nguyên Minh, là bởi vì Mộ Tư người phát hiện lần này Mộ Thành Chu vượt ngục ra từng xuất hiện ở gần chỗ Đường Nguyên Minh.

Liên hệ tất cả với nhau làm Mộ Tư không thể không hoài nghi.

Nhưng anh ta không tìm thấy chứng cứ.

Bạch Tuyết bị Thịnh Xán nhốt ba tháng, thời gian kia Đường Nguyên Minh còn ở quân đội, Mộ Tư không thò tay vào đó được nên chuyện này không thể được chứng thực.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, chuyện Lam Tiếu là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ là Đường Nguyên Minh cho người cố ý cho anh ta biết.

Rõ ràng Đường Nguyên Minh đã biết việc này, lại không trực tiếp nói với Hoàn Hoàn, mà mượn miệng anh ta để truyền cho Hoàn Hoàn.

Từ đầu tới đuôi, Đường Nguyên Minh nhìn như không tham dự vào đó, kỳ thật lại đứng sau lưng thao túng tất cả.

Lòng dạ người đàn ông này thâm sâu đến mức làm người ta sợ hãi.

Đến bây giờ Mộ Tư vẫn không biết Đường Nguyên Minh cố ý quấy nước cho đục như vậy rốt cuộc là muốn làm gì...

Thịnh Hoàn Hoàn không để lời cảnh cáo của Mộ Tư trong lòng, Đường Nguyên Minh không phải người tốt, vậy Mộ Tư lại tính là gì?

Bọn họ đều biết mặc kệ là Mộ Tư hay Lăng Tiêu, hoặc là Đường Nguyên Minh, Cố Nam Thành, Tiêu Dịch, thậm chí caa3 Thịnh Xán, bọn họ đều không phải người tốt.

Muốn đứng trên đỉnh cao thì không khả năng hoàn toàn sạch sẽ.

Thời điểm phi thường, việc phi thường, người phi thường… phải làm ra phương pháp phi thường.

Về đến nhà, Thịnh phu nhân ôm Thịnh Hoàn Hoàn kích động đến phát khóc, lôi kéo cô đến phòng Thịnh Xán nói thật lâu, cũng không biết Thịnh Xán có nghe được hay không.


Cuối cùng thấy thời gian đã trễ, bà đau lòng Thịnh Hoàn Hoàn sáng mai còn phải đi làm nên mới chịu thả người.


Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn mới có thời gian xem di động, thu được không ít chúc mừng của bạn bè.


Cô tìm được Nam Tầm, gửi thông tin của những người mà Đường Nguyên Minh nhắc đến cho cô ấy: “Chị Nam Tầm, em cần thông tin cụ thể của mấy người này.”


Nếu tiền không thể giải quyết được, vậy chỉ có thể xuống tay từ chí thú!


Rất nhanh Nam Tầm đã đáp lại “Giao cho chị.”


Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi một cái “Hôn gió” qua: “Có chị thật tốt.”


Nam Tầm mới kết thúc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn thì Cố Bắc Thành đã gửi một video đến, thì ra đêm nay Cố Nam Thành đã bán đấu giá căn nhà ngày trước của họ với giá 9800 vạn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK