Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi kết hôn tới nay, số lần Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần nào Lăng Tiêu cũng tẻ ngắt kết thúc hứng thú trong sự sợ hãi và cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhưng lần này...

Lăng Tiêu nghe tiếng hít thở hỗn độn của mình, độ nóng trong mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia tức giận, tiếp theo duỗi tay đẩy cô ra.

Phía sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đánh vào bồn tắm, đau đớn nhăn mày lại, cô mở to mắt hạnh mơ màng, hoang mang nhìn hắn, hô hấp cô đang bất ổn, mặt ửng đỏ quyến rũ mê người, hiển nhiên cũng đã động tình.

Nhìn cô gái mặt như đào hoa trước mắt, Lăng Tiêu duỗi tay bóp lấy cằm cô, lầm bầm như tiếng nỉ non: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà làm bọn họ nhớ mãi không quên.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe không hiểu, bất mãn nhìn hắn kháng nghị: “Lăng Tiêu, anh véo tôi đau.”

Ngón cái của Lăng Tiêu mơn trớn môi đỏ của cô, giọng nói lại mang theo hơi lạnh làm người ta sởn tóc gáy: “Biết đau thì vì sao không học ngoan?”

Dứt lời, Lăng Tiêu đứng lên, đi nhanh ra ngoài.

Vinson còn quỳ gối ngoài cửa, tóc mái thật dày che khuất ngũ quan thanh tú và đôi mắt lạnh nhạt của anh.

Lăng Tiêu đứng trước mặt anh, nhìn từ trên cao xuống, không nói câu nào mà chỉ trầm mặc nhìn.

Thân thể Vinson cứng đờ, đáy mắt tăng thêm một tia cung kính: “Xin Lăng thiếu trừng phạt.”

Lăng Tiêu nói: “Trừng phạt, cậu làm sai cái gì mà cần trừng phạt?”

Vinson rũ đầu càng thấp: “Làm lạc mất thiếu phu nhân là tôi thất trách, lại càng không nên động lòng trắc ẩn với thiếu phu nhân, phản kháng mệnh lệnh của Lăng thiếu.”

Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, hiện giờ khí thế trở nên càng lạnh lẽo sắc bén: “Cậu theo tôi nhiều năm như thế, lần đầu làm tôi thất vọng lại là vì một cô gái.”

Vinson trầm mặc một lát rồi nói: “Lăng thiếu, thiếu phu nhân không giống những cô gái khác, cô ấy đáng được tôn trọng.”

“Cậu rất nể phục cô ấy?”

Vinson không phủ nhận: “Đúng vậy.”

Nghe được câu trả lời, đôi môi hồng nhạt của Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên, hắn đánh giá Vinson hồi lâu mới mở miệng nói: “Cậu đâu chỉ đơn giản là động lòng trắc ẩn.”

Vinson lập tức biến sắc, quỳ xuống đất, đôi tay dán vào mặt đất: “Lăng thiếu hiểu cho, Vinson tuyệt đối không dám có suy nghĩ không an phận với thiếu phu nhân, về sau sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vinson hồi lâu mới mở miệng: “Thôi, trở lại vị trí ban đầu của cậu đi!”



Vinson giật mình, sau đó cung kính nói: “Thưa vâng.”

Tiếp theo Vinson đứng lên, rời khỏi Lăng gia, kể từ hôm nay, nhiệm vụ bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn đã kết thúc.

Sau khi Vinson rời đi, Lăng Tiêu gọi Bạch quản gia tới rồi dặn dò ông mấy câu, Bạch quản gia nghe xong thì sắc mặt trầm xuống: “Thiếu gia, tuyệt đối không được đâu!”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn ông, không giận đã oai: “Ông cũng muốn giống như Vinson?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Tôi không dám.”

Lăng Tiêu nói: “Đêm nay ông tự làm theo ý mình, tôi không so đo với ông, nhưng không cho phép có lần thứ hai.”

Bạch quản gia nói “Vâng”, chờ Lăng Tiêu về phòng mới dẫn người hầu đi vào.

Hầu gái tìm được Thịnh Hoàn Hoàn trong bồn tắm, cô nằm trên bồn tắm ngủ đến mơ mơ màng màng, quần áo trên người vẫn ướt.

Bạch quản gia thấy vậy thì càng lo lắng. Thiếu phu nhân vốn vừa bệnh nặng mới khỏi, sao có thể chịu được sự lạnh lẽo trong hầm giam, nếu đi vào như vậy chỉ sợ sẽ để lại bệnh ngầm.

Phụ nữ sợ nhất là lạnh, làm hỏng cơ thể thì sau này muốn mang thai cũng khó.

Lăng Tiêu không hiểu và cũng không để bụng chuyện đó, nhưng Bạch quản gia phải suy xét đến rất nhiều thứ, vì thế ông mạo hiểm bị trừng phạt mà bảo hầu gái tìm quần áo sạch sẽ tới thay cho cô rồi mới đưa cô xuống hầm giam.

Vừa đẩy cửa sắt nặng nề ra thì hơi lạnh đã ập vào trước mặt, mang theo một mùi mốc và bụi đất nhiều năm không thấy được ánh mặt trời.

Bạch quản gia nhăn mày lại, bảo người dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi vào.

Người hầu không dám hỏi cái gì, các cô càng không biết Thịnh Hoàn Hoàn làm sai cái gì, vì sao lại bị nhốt ở hầm giam, chỉ cảm thấy thương thay cho cô.

Đây không phải tầng hầm bình thường, nó rất sâu.

Nghe nói trước kia vùng này là núi, chủ đầu tư đã đào ra vài bộ xương cốt dưới đất, có khi người hầu xuống hầm lấy rượu có nghe được một ít tiếng động cổ quái truyền đến, phải đi chung vài người mới dám bước xuống.

Hầm giam âm u ẩm ướt, có thể tưởng tượng ra phía dưới tầng hầm khủng bố đến mức nào, căn bản không ai muốn tới.

Sau khi bỏ Thịnh Hoàn Hoàn vào đó, hai người hầu liền theo sát Bạch quản gia rời đi, không dám quay đầu lại nhìn một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn là bị đông lạnh tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, toàn thân đã sắp đông cứng.



Cô co ro thân thể lại, ý thức an toàn làm cô bất chấp nghi vấn trong đầu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó sắc mặt trắng bệch.

Đây là một hầm giam, trừ một cái giường sắt ra thì không còn gì cả.

Hầm giam này không có cửa, chỉ có từng thanh sắt dựng trước mặt cô. Khi nhìn ra bên ngoài, hành lang tối tăm sâu hút không thay được điểm cuối, hai bên hành lang là từng gian hầm, giống y như hầm giam cổ đại.

Đây là nơi nào?

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, co rút thân thể vào một góc, lúc di chuyển cô phát ra một ít tiếng vang, chúng phóng đại vô hạn trong không gian trống vắng tối tăm, thật lâu sau vẫn quanh quẩn bên tai, sự trống trải cực độ làm không khí đặc biệt âm trầm khủng bố.

Lá gan của Thịnh Hoàn Hoàn không phải nhỏ, nhưng lúc này cả trái tim đều bắt đầu căng thẳng.

Trên người cô không có cái gì, quần áo cũng bị thay đổi, tuy rằng có mặc áo khoác, nhưng không khí âm u kia cứ luồn vào đùi cô, cô cảm thấy mình sắp bị đông cứng.

Rõ ràng là mùa hè, vì sao nơi này lại lạnh như thế?

Thịnh Hoàn Hoàn nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, hồi tưởng lại ký ức cuối cùng, nhưng chỉ nhớ mình uống rượu với đám người Nam Tầm ở quán bar, sau đó mở mắt ra liền ở chỗ này.

Đây là nơi nào, ai đưa cô tới nơi này, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Cô nhìn chằm chằm quần áo trên người, dần dần bình tĩnh lại.

Đây là quần áo cô mang đến từ Thịnh gia, đặt trong phòng thay quần áo phòng ngủ chính, hiện tại lại nằm trên người cô.

Cho nên, cô đang ở tầng hầm Lăng gia?


Từ khi gả vào Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ bước xuống tầng hầm, càng không biết phía dưới hầm ngầm còn có một hầm giam.


Nhiều hầm giam như thế, càng nghĩ càng thấy ớn.


Bên ngoài đồn đãi hắn là ác ma máu lạnh tàn bạo, cô vẫn luôn cảm thấy hắn không đáng sợ như lời đồn, nhưng hiện tại xem ra là cô sai rồi.


Cô không hiểu Lăng Tiêu chút nào, người đàn ông này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.


Thịnh Hoàn Hoàn thực lo lắng, cô không biết mình phạm phải lỗi gì, vì sao lại bị Lăng Tiêu ném vào hầm giam, hơn nữa trên người cô không có điện thoại, không có cách nào liên hệ với hắn, cũng không thể liên lạc với bên ngoài.


Cô thực bị động, cô không biết lúc nào mới có người tiến vào. Cô cũng không biết hiện tại là lúc nào, điều duy nhất có thể làm chỉ có chờ đợi.


Cô kéo chặt quần áo trên người, cố gắng co người vào áo khoác, dù dưới chân có dép lê, nhưng hơi lạnh vẫn chui vào từ lòng bàn chân, tràn ra toàn thân, làm người ta lạnh đến phát run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK