Mọi người cũng nghĩ giống như Lam Tiếu, tình huống vừa rồi giống như Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nổi hứng mà tiện tay chỉ vào một người chịu tội thay gần đó, Lăng Tiêu lại tin tưởng chuyện ma quỷ của cô, làm người ta cảm thấy thực vớ vẩn.
Mọi người khó hiểu và khiếp sợ trước cách làm của Lăng Tiêu, đồng thời còn nhịn không được tò mò.
Ngay cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu sẽ tin tưởng mình, ánh mắt vừa rồi hắn nhìn cô rõ ràng mang theo trách cứ và lửa giận hừng hực.
“Tiêu Nhi, con làm gì vậy?” Lăng Hoa Thanh khó hiểu nhìn về phía Lăng Tiêu, ông ta phát hiện mới một thời gian không gặp mà đứa con trai trước mắt đã làm mình nhìn không thấu.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Lăng Hoa Thanh, trong ánh mắt sắc bén lập loè tia sáng nhạy bén và kiên định: “Ba, con tin tưởng Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta chờ xem kết quả đi!”
Dứt lời, Lăng Tiêu không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, đôi chân thon dài bước từng bước một về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, đột nhiên cong thắt lưng thẳng tắp xuống mà bế cô lên không, sau đó đi nhanh vào nhà cũ.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ để Lăng Tiêu ôm, đôi tay không biết nên đặt ở đâu, đầu óc cô đã rối loạn, cô cần khởi động lại thùng CPU của mình.
Lăng Tiêu đi đặc biệt nhanh, tiến vào cửa xong thì đi thẳng về hướng phòng bếp.
Sau khi vào bếp, Thịnh Hoàn Hoàn được buông xuống.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đen thui, hơi thở lạnh lùng có thể đông chết người của Lăng Tiêu, giây tiếp theo một làn nước mát lạnh đã chảy xuống mu bàn tay bỏng cháy.
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ muốn rút tay về, đau đớn nỉ non nói: “Đau.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trên tay mình đã sưng lên một mụt nước to tướng, nửa bên tay cũng sưng đỏ, rất nóng rát.
Bàn tay mạnh mẽ của Lăng Tiêu nắm chặt lấy Thịnh Hoàn Hoàn, làm cô không thể động đậy, giọng nói như kèm theo băng tuyết: “Cô bị ngốc à, hay là hệ thần kinh phản ứng chậm, hiện tại mới kêu đau, vừa rồi sao không nói gì?”
Tay bị bỏng nặng như thế, vì sao không nói, cô là đứa ngốc à?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, bị Lăng Tiêu mắng như vậy thì lập tức tủi thân đỏ mắt: “Anh hung dữ cái gì, vừa rồi tôi suýt bị người ta đẩy vào lửa thiêu chết, anh không nói một câu an ủi, còn nổi giận đùng đùng trừng tôi, tôi cho rằng anh hận không thể bóp chết tôi… Ưm…”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa rống hết oán giận trong lòng thì môi đã bị Lăng Tiêu dùng sức lấp kín, tay hắn ghì cứng lấy gáy cô, ấn cô vào lòng mình.
Thịnh Hoàn Hoàn đầy mình oán giận, tất nhiên không muốn tiếp nhận nụ hôn này, cô đẩy hắn ra, đẩy không nổi lại đấm, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
Nụ hôn này rất bá đạo, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, đồng thời lại rất triền miên.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, lúc này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng buông cô ra, chôn mặt vào bên gáy, vươn đôi tay ôm chặt lấy cô.
“Buông tôi ra, tên khốn kiếp nhà anh.” Thịnh Hoàn Hoàn vừa tức vừa bực, thái độ hay thay đổi của hắn làm cô lo sợ bất an.
Nhưng vòng tay này cứng rần như xiềng xích, cô dùng lực giấy giụa đến mấy cũng chỉ phí công, cuối cùng cô không khó xử bản thân nữa mà chậm rãi buông lỏng thân thể căng thẳng ra.
Quá mệt mỏi!
Lúc này người đàn ông chui đầu vào bên gáy cô dùng giọng điệu ra lệnh, bá đạo ngang ngược mà nói: “Về sau chỗ nào có mặt tôi thì không được đứng xa tôi quá ba bước.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sau một lúc lâu mới cẩn thận cân nhắc lời nói của Lăng Tiêu.
Cho nên vừa rồi Lăng Tiêu phẫn nộ không phải là đang trách cứ cô, mà là bị cô dọa sợ à?
Để phòng ngừa cô tự cho là đúng, Thịnh Hoàn Hoàn mang tâm lý dè chừng mà thấp giọng hỏi: “Anh đang lo lắng cho tôi?”
Lăng Tiêu buông cô ra rồi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay kẹp lấy lọn tóc bị cháy của cô, sắc mặt không tốt hơn lúc nãy bao nhiêu, giọng nói nén giận mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô không nói là bị người ta đẩy, tôi thật muốn bóp chết cô cho rồi."
Chậu lửa lớn như vậy mà cô còn nhào vào, không bóp chết cô để bị cô dọa vỡ gan nữa sao?
“Cho nên… Anh thật sự lo lắng cho tôi?”
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ cô bị đốt cháy mặt, trên dưới toàn thân cô chỉ có gương mặt là đáng giá một chút.” “Cho nên anh đang lo lắng cho tôi thật à”