Xe lao như bay về hướng ngục giam, Vinson và Lăng Hoa Thanh bị người ta dồn ép chạy vào cánh rừng gần ngục giam.
Sau khi xe dừng lại, Lăng Tiêu ném cho Thịnh Hoàn Hoàn một khẩu súng, để lại một câu “Ở lại trong xe”, sau đó dẫn người vọt vào rừng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn khẩu súng bên cạnh, không chút do dự mà cầm lên.
Cô không xuống xe, Lăng Tiêu mang theo mười mấy vệ sĩ vào rừng, nếu họ cũng không thể cứu người thì cô đi vào có tác dụng gì?
Cô có thể bảo vệ bản thân, không gây phiền thêm cho người khác đã là giúp đỡ rồi.
Sau khi tiến vào cánh rừng, đám người Lăng Tiêu chỉ có thể lần theo dấu vế người đi qua để lại trong rừng, mãi đến khi “Phanh” một tiếng súng vang lên từ trong đó
Tiếng súng ở rất gần, Lăng Tiêu lập tức bắn ba phát lên trời.
Vinson nấp trong rừng cây thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với Lăng Hoa Thanh bên cạnh: “Lăng thiếu tới, hiện tại chúng ta họp mặt với họ, tôi dẫn bọn chặn đường rời đi, ông chạy… Từ từ, hình như chúng đi rồi.”
Ở vị trí phục kích tốt nhất nào đó trên cao, một người đàn ông cất súng đi, lấy di động ra gọi: “Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Vậy trở về đi! Đừng để lại dấu vết, lần sau lại tìm cơ hội ra tay.”
Người đàn ông cất điện thoại đi, dẫn người cấp tốc rút lui.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn thấy mấy người đàn ông đi ra từ trong rừng, một người trong đó có vác súng, đáng tiếc họ đều đeo khẩu trang đen, không thấy rõ diện mạo.
Sau khi đi ra, mấy người đàn ông lập tức chia nhau ra rời đi.
Người đàn ông vác súng leo lên một chiếc xe máy, Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ kéo cửa sổ xe xuống, nhắm họng súng vào bánh của xe máy.
Cùng lúc đó, người đàn ông đã phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nghiêng mặt qua nhìn về hướng cô với ánh mắt sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi đỏ, quyết đoán bóp cò súng.
“Phanh!” Viên đạn băn trúng vào bánh xe, xe máy lập tức mất khống chế.
Người đàn ông vội bỏ xe nhảy xuống, lưu loát lăn lộn hai cái, đứng lên không chút vết thương, có thể thấy được võ nghệ rất lợi hại.
Trong rừng cây, Lăng Tiêu nghe hướng tiếng súng vang lên, mắt đen lập tức trầm xuống, lạnh lùng khủng bố, còn mang theo một tia lo lắng.
“Các người ở lại đón người.”
Sau khi để lại một câu, bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn quyết đoán bắn ra phát thứ hai: “Phanh…”
Người đàn ông bật cao lên trời rồi vọt nhanh về hướng cô, bước chân làm người ta không thể nằm lấy, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tìm đường chết.”
Tuy võ nghệ của người này rất cao siêu, nhưng kỹ thuật xạ kích của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, còn rất… Chuẩn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại bóp cò súng, viên đạn xẹt qua vai người đàn ông, để lại một vết máu.
Trên vai đau đớn làm đáy mắt người nọ xẹt qua một tia khiếp sợ, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại bắn súng giỏi như vậy, trừ khiếp sợ ra còn có chút trầm trồ.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn bản phát thứ ba, một tiếng súng khác đã vang lên, mục tiêu chính là người đàn ông chỉ cách cô mấy mét.
Thời khắc Lăng Tiêu lao ra từ rừng cây thì người đàn ông đã phát hiện hắn, cho nên phát súng này đã bắn hụt. Gã lập tức rút khẩu súng phía sau ra rồi bắn trả, sau đó lại lách qua một bên, dựa vào sau một cây đại thụ.
Người đàn ông đặt tay lên tim, nơi này đập rất nhanh rất mạnh như muốn lao ra ngực gã.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, gã không ngừng lại mà lập tức rời khỏi nơi đó, trong lòng thầm nói: Cô gái, chúng ta sẽ gặp lại.
Lăng Tiêu cũng không đuổi theo, đôi chân thon dài vội chạy về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay kéo cửa Xe ra.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, chỉ súng về hướng hẳn: “Lăng Tiêu?”
Nhanh như thế mà hắn đã trở về?